Bước tới nội dung

Trang:Chi cung em.pdf/7

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 5 —

— Tôi đến ở đây đã có ông-bác cùng chị em cô thì hà-tất phải tìm ai làm bạn nữa. Bối-Sắc nói:

— Không dám! Như tôi học-thức chẳng bằng ai, sao đáng làm bạn với đại-úy, có chị Cơ-Tư tôi là người học nhiều biết rộng, hoặc-giả còn nói chuyện được một đôi câu. Tôi ngày trước cũng cùng đi học với chị tôi, song kém nhau xa lắm. Ô! Ngựa của tôi nó chạy về nhà mất rồi. Có lẽ ngựa của ngài cũng theo về đấy. Bây giờ không có ngựa thì chúng ta đi sao được. Nhà tôi ở mãi Mộ-phương-đằng, cách đây cũng hơi xa một chút. Đại-úy liệu có thể đứng dậy đi được không? Ước-Hàn nói:

— Để tôi thử xem sao! Vừa nói vừa gượng ngồi lên, rồi cố đứng dậy. Đứng dậy mấy lần xuýt ngã, hai chân sưng đẫn, đau đớn lạ thường. Chàng có ý ngại mà hỏi rằng:

— Đây về nhà cô con độ bao nhiêu đường nữa? Bối-Sắc đáp:

— Qua cái đồi này là trông thấy, song cũng đến một dậm đường. Tôi đau đã khỏi rồi. Bấy giờ sợ quá mà ngất đi, chứ không phải vết thương nào nặng. Nàng nói xong, vùng đứng dậy ra chiều nhanh nhẹn, rồi lại nói:

— Chân tôi cũng hơi đau một chút. Chúng ta nên giắt nhau thì mới đi được. Thế nhưng tấm thân yếu-ớt, không biết có đáng là người giắt đại-úy không? Ước-Hàn mỉm cười mà rằng:

— Sao cô lại dậy quá làm vậy. Nói xong đưa tay cho Bối-Sắc. Hai người bước cao bước thấp, cùng giắt nhau về.

CHƯƠNG THỨ HAI

Đi độ một trăm thước, Bối-Sắc nhân hỏi chuyện rằng:

— Xin ngài tha phép cho... Chẳng hay vì cớ gì mà ngài lại tìm đến chốn này mà xoay nghề làm ruộng? Ước-Hàn nói: