Cô hỏi câu ấy là ý thế nào? Bối-Sắc nói:
— Tôi tưởng rằng ngài ở đây lâu cũng không chịu được đâu. Xứ này là một xứ mọi-rợ, thực không đáng cho một người như ngài đến ở. Trừ bác cháu, chị em nhà tôi ra, còn quanh đây toàn người Hà-Lan cả. Họ thô-bỉ tục-tằn lắm. Ở gần họ, rồi ngài cũng phải bực mình. Ước-Hàn mỉm cười mà rằng:
— Những cái ấy có kể làm gì. Người nước mình đi đâu cũng là cốt kiếm ăn. Quí hồ có đồng tiền, ở đâu mà chẳng được. Nay xin nói để cô rõ. Từ khi tôi vào lính đến giờ, đã 14 năm cả thẩy. Năm nay tôi đã 34 tuổi. Bấy lâu sở-dĩ làm việc quan được mãi, là nhờ có bà-thím mỗi năm cho 120 bảng[1], thêm tiền lương vào thì cũng đủ tiêu. Bây giờ bà thím mất, gia-sản trừ ma-chay chi-phí, còn có hơn nghìn bảng, lợi tức mỗi năm chỉ được độ 50 bảng thôi. Vì thế tôi mới xin với quan đại-súy nghỉ một năm. Trong hạn nghỉ ấy nhân tiện đi du-lịch xem những phong cảnh xứ này và tập xoay ra nghề làm ruộng. Nếu xoay được nghề thì ở lại, chứ về nước bây giờ mình ít tiền thì làm ăn gì được. Những đội-lính cùng sang đây với tôi lúc trước, họ về nước cả rồi. Mới rồi tôi ở Đức-Ban, nghe một người bạn nói rằng ông-nhà muốn rủ người chung phần, mà mỗi phần tất phải một nghìn bảng. Tôi nhân nói với người bạn viết thư nói hộ, để tôi đến tập-việc làm ruộng. Nếu làm được thì sẽ bỏ tiền vào phần. Vì thế mà tôi đến đây, vừa gập lúc con chim đuổi đánh cô, may lại giúp được cô khỏi cơn nguy hiểm. Bối-Sắc mỉm cười mà nói:
— Ngài đến đây làm ruộng với chúng tôi, thì còn gì bằng... Khi ấy hai người đã đến đỉnh đồi cao, xa trông thấy một người « thổ » giắt 2 con ngựa đến. Hai con ngựa ấy chính là của Ước-Hàn và Bối-Sắc. Phía sau lại có một người con gái đi theo. Bối-Sắc chỉ mà nói:
- ▲ Pound, đồng tiền vàng nước Anh, ngang giá bằng độ 19 đồng bạc ta.