Bước tới nội dung

Trang:Chi cung em.pdf/9

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 7 —

— Kìa, ngựa của chúng ta kia! Chị Cơ-Tư tôi cho người đem đến đó. Ước-Hàn trông Cơ-Tư, thấy tầm người hơi mảnh, da mặt hơi xanh, tóc tốt mà quăn, mắt đen mà sáng, nhan sắc tuy không bằng Bối-Sắc, song nhu-mì yểu-điệu, cũng có vẻ đáng yêu. Ước-Hàn đương mải nhìn thì Cơ-Tư đã đến nơi. Nàng nhìn khách mà hỏi em rằng:

— Ông này là ai thế? Bối-Sắc vội vàng đem chuyện nói với chị. Ước-Hàn đứng đợi một bên. Lúc nói đến cách hung-ác của con đà-điểu mà Cơ-Tư vẫn điềm-nhiên. Một người con gái nghe câu chuyện nguy hiểm như thế mà chẳng chút động lòng, Ước-Hàn lấy làm lạ, nhận nhìn kỹ lại thì ra nàng nét mặt tuy không đổi, song nước mắt đã vùng quanh. Bấy giờ mới biết nàng không phải là kẻ vô-tình, song con mắt với vẻ mặt sao lại khác nhau, điều đó thực đủ khiến cho người ngờ vực... Bối-Sắc nói xong, Cơ-Tư buồn rầu mà đáp:

— May mà em được thoát nạn, song con chim nó chết, chị cũng hơi thương! Ước-Hàn nghe nói, thuận miệng mà hỏi rằng:

— Thưa cô! Cô em gặp nạn, xuýt chết vì con chim. Nay giết được nó rồi tưởng cô có lòng mừng chớ sao lại ra ý tiếc? Nàng nói:

— Con chim ấy nó mến tôi lắm. Chỉ mình tôi là đến gần và cho nó ăn được thôi. Bối-Sắc nói:

— Vâng! Con chim ấy không biết sao nó lại sán chị tôi lắm. Sự đó cũng đáng lạ. Nói xong quay lại dùng tiếng « thổ » mà bảo tên người thổ sửa sang yên ngựa và đỡ Ước-Hàn lên. Rồi đó nối gót cùng về, kẻ đi chân, người đi ngựa.

Đi một lúc, đến một con đường rộng. Hai bên đường toàn là miễu-cây cả. Người đi đã ỏng-ảnh nghe tiếng chó và thấp thoáng thấy bóng đèn, thì ra đã đến gần nhà. Hai người vội bước