đi chỗ khác, hoặc không bắt viết giấy mà giúp cho cũng nên. Nếu dẩu không thế, thời được một trăm bạc, cũng kiếm cách làm-ăn được. »
Chồng ừ, sai con cầm văn-tự sang.
Cả-Thương bảo vợ và nói rằng:
« Em dẫu nó có tệ, nhưng là chân tay của mình, nó đi chỗ khác thời mình chơ ra một mình, không bằng giả văn-tự mà giúp cho nó.
Vợ — Không phải thế. Nó nói đi là nó dọa mình đấy. Nếu làm thế thời chính là mắc mẹo nó. Thiên-hạ, người ta không có anh em, dễ đều chết cả ư? Mình cứ xây tường cho cao vững, tự khắc giữ lấy được. Cứ lấy văn-tự đi, cho nó muốn đi đâu thời đi, cũng rộng thêm nhà ra được một ít. »
Định thế, mới bảo Hai-Thượng sang ký tên vào giấy, rồi giả tiền cho về. Hai-Thương từ đấy mới dời đi xóm khác ở.
Những bọn vô-lại trong làng, nghe Hai-Thương đi, lại đến cướp. Chói, đánh, khảo, đốt, làm rất thảm độc. Có bao nhiêu của phải đem ra chuộc mình hết. Cướp sắp đi, lại mở các bịch thóc, gọi những người nghèo trong xóm cho đến tha-hồ lấy, một lúc hết sạch. Đến hôm sau, Hai-Thương mới biết chuyện, chạy về xem, thời anh đã mê mệt không nói được. Mở mắt ra thấy em, chỉ lấy tay vạch xuống chiếu được một lúc, rồi chết. Hai-Thương tức lắm, lên kêu huyện. Những đứa đầu cướp chốn mất cả, còn vào lấy thóc thời đến hơn trăm người, đều là kẻ hèn mọn trong làng, quan cũng không làm thể nào được. Cả-Thương còn lại một đứa con mới lên năm, nhà đã nghèo buồn, thường thường cứ đến đằng nhà chú, ở vài hôm không về, đưa về