« Ăn xong, tôi xin về, Quan Phủ giữ lại, nhưng tôi nhất định không ở, nói có việc cần phải về ngay. Cô Phủ thời mời lấy mời để:
« — Thế nào? Quan Giáo đòi về à? Hãy ở chơi đã chứ? Về, tôi giận đấy! Chúng mày đi lấy bàn đèn đi.
« Tôi cứ một mực xin về. Quan Phủ bèn bảo đóng xe tiễn tôi ra ga ».
⁂
Nói đến đây, cụ giáo Koát ngồi dậy, tháo tẩu, lấy móc nạo sái... Tôi nóng ruột muốn nghe nốt câu chuyện Cô Ba, liền hỏi:
— Thế rồi sao nữa cụ?
Cụ giáo tủm-tỉm cười mà đáp rằng:
— Hãy thong-thả, để tôi đánh xong lượt sái đã, rồi sẽ kể tiếp theo.
— Cụ kể chuyện khéo lắm, chuyện hiện-thời kể như cụ thế mới phải. Lý-thú lắm!
Cụ giáo nghe tôi phỉnh mấy câu, đắc chí cười ha-hả!
— Ừ, ông tính tôi kể chuyện có giỏi không? Nhớ kỹ lấy rồi viết tiểu-thuyết nhé!
— Xin vâng. Mà xin chép y như nhời cụ kể, không thêm không bớt chút nào.
Lúc này, tiếng cãi-cọ ở bên phủ tuy đã bớt, nhưng thỉnh-thoảng vẫn còn văng-vẳng đến bên tai. Ngoài những tiếng ấy không còn có tiếng người, tiếng vật nào khác nữa, khiến cho tôi lại nghĩ đến