Trang:Dao hang cop.pdf/43

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
ĐAO HANG COP
41
 

huyệt chúng để do thám trước, rồi sẽ tùy cơ mà liệu định. Khổ một nỗi chưa tìm được người nào có thể đương nổi cái việc nguy hiểm ấy...

« Tôi tự nhiên thấy bủn rủn khắp người. Tôi cảm động vô cùng. Ôi chao! cái dịp tốt tôi vẫn mong chờ đã tới đây! Tôi vội bảo:

« — Thưa nghĩa-phụ, nghĩa-phụ chẳng còn cần tìm ai nữa; xin nghĩa-phụ trao cho con việc ấy.

« Ngài sửng sốt, nhìn tôi. Tôi cúi đầu, mặt rất nghiêm trang, chẳng có vẻ gì đùa cợt. Hơn thế nữa, có lẽ má tôi lúc bấy giờ đỏ lắm. Lòng tôi sôi nổi.

« Ngài có vẻ cảm động lắm. Tiếng ngài run run, bảo:

« — Con ơi! con đừng nghĩ rằng nước Trung-Hoa của ta đã hết những kẻ nam-nhi nghĩa khí rồi.

« — Thưa nghĩa-phụ, con không dám nghĩ thế; con chỉ nghĩ rằng: gặp những việc thế này, một người con gái làm có lẽ dễ dàng hơn. Vương-Doãn ngày xưa, gửi vận mệnh nhà Hán vào những bàn tay yếu ớt của Điêu Thuyền, không có ý gì làm nhục những kẻ làm trai cả.

« Ngài nghĩ ngợi một lúc lâu. Tôi lại nói:

« — Thưa cha, xin cha đừng câu nệ. Cha dẫu không đẻ ra con, nhưng cái công ơn đối với con chẳng khác gì cha đẻ. Con rất mong