Hương-cảng, vì sự đình trễ lâu ngày, thành ra tai tiếng thâu tới nhà đương-cuộc Anh ở Hương-cảng hay được. Cả thảy hơn mười hòm súng đạn đều bị chính-phủ Anh tịch-thâu hết; ông Cảnh-Lâm lại vì tội phạm-cấm đó mà bị hạ ngục.
Trời ơi! tin hung-báo đưa tới, không khác gì con dao đâm một mũi chí-mạng vào trong cái kế bạo-động của tôi. Nhân đó tôi có câu thơ cảm khái như vầy:
« Ưu thế kỷ hồ thương hải khấp,
« Kinh nhân nhất chỉ ngọc sơn đồi.
Nghĩa là:
« Lo nước bao phen sa huyết lệ,
« Tin quê đưa tới luống kinh-tâm...
Lại còn một câu nữa:
Khả vô mãnh hỏa thiêu sầu khứ,
« Thiên hựu cuồng phong tống hận tai.
Nghĩa là:
« Đã không ngọn lửa thiêu sầu rụi,
« Lại có cơn giông thổi giận thêm.
Ấy là những câu tả rõ tình-hình cảnh-ngộ của chúng tôi lúc bấy giờ vậy.
Từ tháng 3 năm Canh-tuất trở đi, tôi bước vào cái thời-kỳ hết sức thê-lương.
Tin tức nước nhà, có khi vắng bặt mấy tháng trời, tôi không tiếp được mảy may nào. Vì Bảo-hộ thẳng tay làm chính sách khám xét thư từ và tịch thâu tiền bạc trong nước gửi ra ngoài cho chúng tôi.