Trang:Doi lua xung doi.pdf/67

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.


65
NGUYỆN-VỌNG

những cái gì ở đâu xa, xa tắp Đó là một cái linh-hồn đi vắng. Tôi không có cớ gì để ghét, nhưng mà không thân.

Còn chị Thanh thì đã nhiều dịp than phiền về anh nhiều lắm. Chị trách chồng vơ vẩn, viển-vông, không thiết làm ăn đứng-đắn. Và quả chị không hiểu anh, khi anh cáu-kỉnh bảo chị rằng:

— Mình làm gì hiểu tôi!

Thú thật, vì thương chị, tôi đã hơn một lần thấy Tá là một người đáng khinh. Người chồng ấy quá ích-kỷ, quá hèn nhát, không biết phấn-đấu để dành-giựt lấy miếng ăn cho gia-đình. Không thế thì sao một chỗ làm hơn bẩy chục đồng một tháng, tự nhiên bỏ để trở về với cái nghề giậy học tư chỉ độ ba chục đồng?

— Sao anh ấy buồn cười thế! Xin thôi để làm gì?

Chị Thanh chép miệng:

— Nào ai biết! Đang ngồi sù sù ở nhà ấy, bây giờ cậu có rảnh thì đến chơi.

Tại sao tôi lại có ý muốn gặp con người ngơ ngẩn ấy? Gần như vô tình, tôi rẽ vào đường Colonel Grimaud. Nhà Tá ở là cái căn nhà lụp xụp số 123 này.

Anh đang chúi đầu vào sách nên tôi bước vào mà anh không biết. Phải đợi tôi chào