Trang:Doi lua xung doi.pdf/68

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.


66
ĐÔI LỨA XỨNG ĐÔI

anh mới ngẩng đầu lên, nhìn một lúc, và thong thả chào:

— À, cậu Định.

Rồi anh chỉ một cái ghế để bên bàn học, bảo:

— Mời cậu ngồi chơi đây. Vẫn như thường đấy chứ?

Tôi mỉm cười: hiếm họa lắm, mới được nghe anh dùng một câu xã-giao như vậy. Xưa nay, anh vẫn chỉ nói khi nào muốn nói. Tôi nhắc quyển sách anh đang đọc. Đây là một cuốn sách giậy về giáo-khoa. Tôi hỏi:

— Anh yêu nghề giậy học lắm?

Mắt anh sáng hẳn lên. Cái mặt ngờ-ngờ đột nhiên thành nhanh-nhẹn:

— Thì đã hẳn. Mà chẳng riêng gì tôi, những kẻ còn nghĩ đến giống nòi đều nghĩ đến việc đào-tạo óc. Vì chỉ có sự học thôi, chỉ có sự học là cải-tạo được con người. Xã-hội Việt-nam muốn tiến, quốc-dân Việt-nam phải học. Yêu nước, lo đến tương-lai của giống nòi, không gì bằng học, khuyến-khích việc học, khuếch-trương việc học, truyền-bá sự học. Gieo hạt giống tốt vào óc thiếu-niên để đợi lớp người sau, ai yêu nước một cách sáng-suốt đều nghĩ như tôi cả...

Tôi không tránh được một nụ cười ngờ