Trang:Doi lua xung doi.pdf/69

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.


67
NGUYỆN-VỌNG

vực. Anh Tá, hình như nhận thấy, hăng hái tiếp:

— Tôi nghiền-ngẫm đã lâu rồi, và bây giờ tôi đã quyết: tôi quyết sẽ mở một trường tư thật lớn...

Cái trường tư ấy nằm ở trong đầu anh đã từ lâu. Anh đã tìm được cả chỗ làm trường; anh đã vẽ kiểu trường; anh đã nghĩ cách quảng-cáo; anh đã thảo một cái chương-trình to-tát chưa trường nào ở Đông-dương theo nổi. Anh sẽ trả lương giáo-sư rất hậu, đặt quĩ hưu-bổng để các ông có thể yên lòng về vật-chất mà tận-tụy với nghề. Anh sẽ tổ-chức các lớp theo những phương-pháp tối-tân. Anh sẽ cấp học-bổng cho những thiếu-niên lanh-lợi đi ngoại-quốc để nghiên-cứu thêm về khoa sư-phạm...

Anh nói luôn mồm, hăng-hái, trơn-tru, hùng-hồn như diễn-thuyết, lật cho tôi xem nào bản đồ, nào kiểu nhà, nào mẫu bảng quảng cáo, nào mẫu giấy viết thư... đủ thứ. Tôi tưởng như đó là việc của ngày mai, hay của tháng sau, và anh đã sẵn có từng chồng bạc trắng xóa xếp hàng trong tủ sắt.

Bỗng cánh cửa kịch, mở ra. Một cái đầu đàn-bà đen-đủi ló vào, nhìn xoi-mói:

— Cô có nhà không, thầy hai?