Bước tới nội dung

Trang:Duoi hoa (Ngoc le hon) 3.pdf/20

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 74 —

« Chăm chỉ mầm tình khi sớm tối,
« E có hồn uyên len lỏi.
« Đưa hoa vâng biết tấm lòng,
« Tìm nhau trong mộng được không?
« Nghĩ phận tủi cho phận thế!
« Trông xuân thương đến xuân cùng! »


IX — ĐỀ ẢNH

Ngày dài bằng tháng, người gầy hơn hoa; chàng tuy đã đuổi được ma bệnh, xa được thần chết, song mấy ngày nằm liệt, người chỉ còn xương bọc lấy da. Sau khi ốm, chàng cầm gương soi mặt, thấy đã võ vàng mất hết cả bóng dáng ngày thường. Chân tay quệnh quạng, ngồi đứng cũng không được vững. Lúc ốm lúc khỏi, tuy bởi tình mà ra cả, song thực thì hại cho thân thể nhiều lắm: Mộng-hà khi ấy đã không phải là Mộng-hà mặt đầy mình đẫy như ngày trước nữa rồi. Lê-nương biết là sau khi khỏi còn cần phải gìn giữ, khuyên chàng hãy nghỉ mấy ngày, đừng đi dậy vội, sợ đi về vất vả, bệnh lại nhân đấy mà phát lại chăng. Nhân lại mời thầy lang Phí đến cắt một vài tễ thuốc để uống cho dứt bệnh và bổ cho lại người. Đến như các đồ ăn thức uống, nàng đều trông coi từng tý, sao cho hợp với vệ-sinh. Chàng chịu ơn nàng, lòng riêng vẫn tạc dạ ghi xương, có lúc cảm khích đến nỗi nước mắt chan hòa đầy mặt, không biết tìm cách gì để báo đền ơn ấy...

Khói lò bay thoảng, phong thuốc chồng cao, thuốc lúc ốm như nước đổ lá-khoai, thuốc khi khỏi như gió rung lá-úa.. Công hiệu hay không có phải tự thuốc đâu, tự lòng cả... Chàng nằm khoèo uống thuốc bổ, thường xem sách cho đỡ buồn. Có lúc ra hiên tập đi, thấy gân cốt mạnh mẽ, đi đứng nhẹ nhàng,