Trang:Duoi hoa (Ngoc le hon) 4.pdf/17

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 95 —

ý tứ mà suy thì hai người tất đến cùng ốm, mà tất đến cùng chết nữa... Chết còn chẳng tiếc đời, ốm có chi đáng nghĩ, ma tình độc ác, hai người coi đã gớm ghê chưa!...

Hộp gương khóa mảnh trăng tròn. Bức mành ngăn giọt gió luồn hôm mai. Nỗi lòng biết ngỏ cùng ai. Chiêm bao nào thấy mặt người đồng tâm!... Trong gian phòng bệnh vắng tanh, nửa ngày không thấy một ai thăm hỏi. Bỗng nghe có tiếng nói chuyện với người ốm, thì ra Bằng-lang đã vào thăm mẹ. Con trẻ thơ dại. song cũng biết yêu người thân. Thấy mẹ ốm nằm một nơi, cũng buồn không nô nghịch như ngày thường nữa. Lúc ấy đương đứng tựa đầu giường, lấy tay lay vào ngực Lê-nương mà gọi: Mẹ ơi mẹ! mẹ ươn làm sao? Mẹ có muốn uống thuốc không? con thưa với ông để sai người mời thầy lang đến. Nàng sẽ đáp: Con đừng vẽ chuyện, con có biết lòng mẹ cay đắng không? Trong lòng đã cay đắng rồi lại uống thuốc cay đắng vào thì chết chứ sống sao được. Bằng-lang nghe nói, khóc òa lên rằng: Mẹ cay đắng làm sao? Để con chịu hộ. Nàng cầm lấy tay con rồi cười mà bảo: Con còn dại chưa biết. Việc ấy có chịu thay thế nào được. Con đừng lo, mẹ có ốm đau gì đâu. Bằng-lang thấy mẹ nói thế thì mừng lắm, nín khóc ngay, lại móc túi lấy ra một phong thư đặt lên gối mà rằng: Lúc sáng khi thầy chưa ra trường, con đem chuyện mẹ ươn nói với thầy, thầy liền viết bức thư này bảo con đưa cho mẹ. Lê-nương hơi có ý giận mà nói: Ai bảo mày hay mách lẻo thế! Nói xong lại thở dài một tiếng, mở phong thư, nằm tựa vào gối mà đọc. Bằng-lang nín lặng đứng một bên, trong nhà lại im vắng như tờ. Nàng đọc bức thư chàng hỏi thăm. Thư rằng:

« Nghe tin chị mệt, lòng những thương thầm. Chị ốm thế nào? mệt làm sao? Gang tấc gần kề mà hóa nước non muôn dậm. Giận mình không hóa được làm con chim én, bay lọt mành thưa, vén bức màn loan, để nhìn rõ mặt hoa cho nguôi lòng mong nhớ. Đọc Liêu-Trai, đến chuyện Tôn-Tử-Sở hóa làm con yểng để bay vào buồng A-Bảo mà tâm thần mê mẩn, lòng