Trang:Duoi hoa (Ngoc le hon) 4.pdf/19

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 97 —

cũng dầu. Xin cố nén sầu bớt tủi, cơm ăn thuốc uống cho lành; kẻo khi trăng khuyết hoa tàn, người mất cảnh còn thêm khổ... »

Bức thư ấy nét bút run mà mầu mực nhợt, trong vẻ già giặn, thuỷnh thoảng lại hơi ra ý thê lương; thoạt nhìn, trông không ra chữ Mộng-hà, đủ biết lúc chàng hạ bút, trong lòng trăm mối ngổn ngang, cánh tay cũng thay đổi theo lòng, cho nên chữ viết mới khác hẳn ngày thường như thế. Sau thư có đính theo một mảnh giấy, trên viết tám bài thơ tứ tuyệt. Nước mắt chứa chan, bắn vào đầy giấy, trong chỗ nếp tờ hàng chữ, coi loẹt lòe như sắc hoa mai. Chưa đọc đến thư, mới trông giấy đã đủ đau lòng chua xót. Thơ rằng:

I — « Lúa dợn mầu xanh liễu chớm vàng,
      « Xuân về thấm thoắt lại hè sang.
      « Chưa già đã nặng lòng thương cảm,
      « Đọc khúc Giang-nam luống đoạn trường.

II — « Sáu buổi đi về một buổi ngồi.
       « Vì ai thương nhớ, dạ khôn nguôi.
       « Mối sầu mới, cũ theo nhau mãi,
       « So với tơ tầm rối gấp đôi!

III — « Hẹn ngọc thề vàng biết hỏi đâu.
        « Tỉnh xa đành đợi mộng gần nhau.
        « Gió đông ngăn đón kêu không thấu.
        « Xin mượn tờ mây gửi dạ sầu!

IV — « Tờ hoa nửa bức ký tên hoa.
         « Hai chữ tương-tư nhớ đến già.
         « Vẫn biết viết cho cùn ngọn bút
         « Mảnh tình hồ dễ nói cho ra.

V — « Mình võ buồn không ướm áo là.
        « Chim hôm mấy tiếng trạnh niềm xa.
        « Tường cao nửa bức, người đôi ngả.
        « Thương nhớ đành đem lệ tưới hoa.