Trang:Duoi hoa (Ngoc le hon) 4.pdf/20

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 98 —

VI — « Đầu cành thưa nhạt bóng tà dương,
         « Một bước quanh co một bẽ bàng.
         « Mỏi mắt trông chừng người chẳng thấy,
         « Non xa mờ mịt đượm mầu sương.

VII — « Chiều hôm ngại lạnh khép song đào,
          « Giọt lệ đầy vơi dạ thấp cao.
          « Trăng sáng đầy sân, hoa tản tác,
          « Đêm nay hồn mộng biết nơi nào.

VIII — « Ba thước giường không một ngọn đèn,
           « Gót phàm chưa dễ đến non tiên.
           « Năm canh riêng cảm cho đêm lạnh,
           « Trăm mối ai chia hộ dạ phiền.

Lê-nương đọc chưa hết, thì nét mặt đã đổi hẳn, một trận đau dội, gan ruột như bào, bỗng rưng mắt mũi tối sầm, tinh thần mê mẩn; nước mắt vùng quanh, lúc nhắm lúc mở; hơi thở thoi thóp, như đứt như liền; mình trơ như gỗ mà hai tay hơi run. Như thế một lúc lâu. Bằng-lang lay gọi bốn, năm lần, nàng mới bớt đau tỉnh lại. Dương mắt nhìn con, toan khóc lại nín, sợ làm cho đứa trẻ phải khiếp sợ chăng. Mấy mảnh thư còn cầm ở tay, nàng sẽ gấp bỏ vào trong phong bì, rồi ném ra bên gối, thở ra một tiếng, hình như đã không còn sức khỏe mà cất tiếng thở dài. Xong đó lại bảo Bằng-lang rằng: Mẹ mệt buồn ngủ. Con đi chơi, đừng quấy mẹ. Nói xong, nhắm mắt lại như người ngủ thật, Bằng-lang liền lui bước ra. Chao ôi, Lê-nương có phải ngủ thật đâu, chẳng qua muốn giấu Bằng-lang mà gạt thầm mấy hàng lệ thương-tâm thôi đó.

XII — TÌNH ĐỊCH

Tơ kia không dứt, thuốc nọ khôn dằn, Lê-nương nằm liệt đến mấy tuần, mà bệnh vẫn không thấy bớt, Suốt ngày mê man