Trang:Duoi hoa (Ngoc le hon) 4.pdf/22

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 100 —

vắng năm canh, mộng hồn vơ vẩn. Từ khi nghe tin nàng mệt không biết đã vì nàng mà tốn kém bao nhiêu nước mắt, võ vàng bao nả dong nhan, Đôi nơi vắng mặt mà thực thì bốn mắt đều khan giá phỏng cho hai người được giáp mặt nhau, thì tất đến nhìn nhau mà nức nở không sao thành tiếng. Người đa bệnh, kẻ đa sầu; hỏi ai gan nát ruột dầu hơn ai?

Tiền sen nở biếc. lửa lựu pha hồng. Cảnh ấy là cảnh gì? Có phải là cảnh về vụ nghỉ-hè ở các trường đó không? Mộng-hà xa nhà mấy tháng, lòng quê thường gửi mây Hàng, vẫn mong cho chóng đến nghỉ hè, để được ra khỏi thành sầu, về đất cũ; trước là để mẹ già khỏi phải bận lòng mong mỏi, sau nữa được cùng Kiếm thanh mặt mừng tay bắt, vui thú đoàn viên. Nay nghỉ hè đã đến, mà bệnh Lê-nương mười phần vẫn chưa bớt mảy may, dẫu nóng ruột muốn về, song đành cũng phải ở chậm lại trong vài ba bữa. Ngày thường chàng đã không bỏ được nàng, thì trong lúc ốm đau, chàng sao có bỏ được nàng mà dứt áo ra đi cho được. Thế nhưng bệnh của nàng, hồ dễ đã bỗng rưng mà khỏi, nàng còn chưa khỏi một ngày, tức là chàng còn chưa về được một ngày. Luôn mấy hôm, tấm lòng thương nàng cùng tấm lòng nhớ mẹ, nhớ anh cứ giằng xé nhau ở trong tâm, sầu một mối chia năm bẩy mối. Dễ ai dạ đá gan vàng, chịu sao nổi cảnh đoạn tràng như ai? Chao ôi! Mộng-hà không khéo cũng sắp mang bệnh vào thân rồi đó.

Giữ nhau không bỏ, thiệt cả đôi bề, ta đã ái ngại cho nàng mà ta lại ái-ngại cho chàng nữa. Nào ngờ bệnh nàng bấy giờ với bệnh chàng ngày xưa, đã cùng một căn nguyên, lại cùng một trạng-thái. Chỉ trong mấy hôm mà nàng đã khỏi hẳn ốm, mà chàng đã sắp sửa về, cơn dông tố nọ, trận sóng gió kia, trong chớp mắt mà đã khói tỏa mây tan, không còn chi là giấu vết. « Trời kia mây gió bất kỳ, người ta họa phúc cứ gì sớm hôm », câu ấy của cổ nhân, thật là phải lắm. Sở dĩ thế là vì trong khi, các trường nghỉ học đó. ngoài Bằng-lang cùng con Thu ra, Lê-