Trang:Duoi hoa (Ngoc le hon) 4.pdf/23

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 101 —

nương lại được thêm một người trông nom cho nữa. Nàng được người ấy. nhân nghĩ được cách đối phó với chàng, tâm sự đã yên, bệnh vì thế khỏi. Người trông nom ấy là ai? Chính là một tay cứu-tinh của nàng, mà thực là một tay thù-địch của chàng...

Kẻ chép chuyện hãy tạm gác bút, xin có một lời thưa trước với độc giả đây anh em chị em đã biết Mộng-hà cùng Lê-nương là chủ nhân trong chuyện này, song chưa biết ngoài ra còn có một người chủ mà khách, khách mà chủ nữa. Người ấy chưa ra thì chuyện này là một cuốn tình thư, người ấy ra rồi thì chuyện này là một thiên hận-sử, sự tích có lạ, kết quả không hay. Người ấy là ai? Tức là cô Quân-Thiến, con gái út nhà họ Thôi đó.

Các bạn độc giả còn nhớ đoạn « Chôn Hoa » trên chương thứ nhất chuyện này không? Hoa của Mộng-hà chôn là đám hoa Lê đã tàn, song trong sân lại còn có gốc Tân-di đương nở nữa. Hoa-lê là hình ảnh Lê-nương, thì gốc Tân-di khoe thắm đua tươi, tô hồng chuốt lục nọ lại là hình ảnh ai? Câu hỏi đó chắc anh em chị em bấy lâu vẫn ghi để trong lòng. Xinh thay hoa Tân-di! Vị mỹ-nhân kia, thực khéo giống hoa như hệt! Thế nhưng có người ấy đến mà mối tình của Mộng-hà cùng Lê-nương lại càng buộc nhau vào cảnh khổ. Bởi vì thế mà kẻ chép chuyện này, dùng dằng chưa nỡ hạ bút ngay.

Kẻ chép chuyện lại còn một điều nghi-hoặc nữa, xin vì anh em chị em giải quyết cho xong. Mộng-hà ở nhà họ Thôi trong ngót ba tháng, có biết người nhà họ Thôi, ngoài Lê-nương, Bằng-lang, còn có Quân-Thiến nữa không? Ta nên xem lại chương thứ hai, bài thơ của Mộng-hà vịnh Tân-di, cuối có câu: « Đề thơ không phải tay tài-tử, để thẹn cùng hoa biết mấy mươi », câu ấy không phải là mượn bút viết chơi, ngoài ra không có ý gì khác. Thế nhưng Quân-Thiến học ở trường Nga-Hồ nữ, học mỗi tháng về thăm nhà một lượt, chàng được giáp mặt hoa đào chẳng qua có một lần khi mới đến mà thôi. Nay xin thuật qua