Trang:Duoi hoa (Ngoc le hon) 4.pdf/4

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 82 —

chính là đã dò biết chàng đi vắng rồi. Thế nhưng chàng lúc ấy thì đương như dại như ngây, vẫn đinh ninh là nàng muốn gặp mặt mình mà chỉ vì việc đi chơi làm lỡ. Thở ngắn than dài, hình như bực tức không sao chịu nổi, nhân làm hai bài thơ để gửi ý. Thơ rằng:

I — « Con thuyền đủng đỉnh tới Nga-hồ,
      « Mình đến mà ta chẳng gặp cho!
      « Ngọn bút đề thơ chưa ráo mực,
      « Mảnh tiên gửi ý đã tàn tro.
      « Hương thầm còn đượm lan đưa thoảng.
      « Tiếng áo xa nghe gió thổi lò.
      « Ai nhớ nhớ ai nông nỗi ấy,
      « Ngồi rù mấy lúc lại nằm co!

II — « Đào-nguyên lạc lối buổi hôm nay,
       « Gót ngọc còn in vết lại đây!
       « Vắng bạn buồn trông hàng chữ thảo,
       « Tìm hương ngồi nhẫn khắc canh chầy.
       « Nặng tình ai dễ như người ấy,
       « Xấu số ta sao đến nước này.
       « Mặt trắng, má hồng cùng một kiếp,
       « Xương mòn, thịt nát, giận khôn khuây!

Chàng ngâm xong, lại lấy tấm ảnh của nàng cho, ngắm nghía lại một lượt. Bức ảnh chụp nàng ăn mặc lối Tây, mũ hoa xiêm chùng, tay cầm cuốn sách con, vẻ người coi rất thùy mỵ... Chàng cầm lấy xem, nhìn không chớp mắt: người trong tranh gọi chẳng thấy thưa! Lòng bâng khuâng như mất lạng vàng, nhân mở khung kính, lấy tấm ảnh ra, lại đề hai bài thơ vào sau ảnh. Thơ rằng:

I — « Khách trong mộng hóa khách trong gương!
      « Ốm rậy, đèn xanh sẵn bạn vàng.
      « Lan trắng khéo in vào cốt cách,
      « Trăng tròn như đúc lấy dong quang.