Trang:Duoi hoa (Ngoc le hon) 5.pdf/23

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 125 —

chắp cành này, thay mặt xin tìm bạn ngọc, bụng thực tốt mà kế nghe cũng phải, em đừng có cắm sào đợi nước, cam đem thân mà sống thác với tình. Năm nay em cũng đã đến tuổi rồi, nhà ta họ suy người hiếm. vốn ít anh em, tre ấm bờ phải có đông măng, mẹ cả nghĩ những mong bế cháu. Việc ấy mà thành ra, thì vừa vui lòng cho mẹ già, vừa vui lòng cho người yêu, mà cũng vừa vui lòng cho cả anh chị nữa, nhất cử mà tam tứ tiện, tội gì em chẳng nghe theo. Kiếm Thanh nói, chăm chăm nhìn vào mặt chàng để đợi trả lời. Chàng lẩm nhẩm gật đầu, lẳng lặng không nói câu gì cả.

Bóng nắng hun người, hơi nồng rát mặt. Bệnh chàng trước nóng ấm sau sốt rét kể ra cũng hơi đỡ. Song cơn sốt này cất rồi mai lại đến, không dứt hẳn cho. Trong mùa viêm-nhiệt, nung nấu suốt ngày, cởi bỏ áo, quạt luôn tay, cũng còn thấy nhọc nhằn, khó chịu, Huống chi là nằm núp trong chăn, sớm hôm rên rỉ có gió không dám ngồi, có nước không dám uống, thì còn phiền khổ đến đâu. May được sốt cứ cách một ngày mới lên một cơn, lúc không sốt có thể gượng ngồi rậy được. Tựa gối buồn tình, lại sinh nghĩ vẩn, nhân làm tám bài thơ gửi cho Lê nương, để cho biết tình cảnh mình trong bấy lâu nay:

I — Bỗng không xa cách một phương trời
      Lòng đấy lòng đây đã rõ mười.
      Ngọn cỏ tương tư nhìn ủ rũ.
      Khối sầu vô hạn chất chơi vơi.
      Hồn quyên đến chết còn vơ vẫn.
      Giấc điệp khi mơ cũng lạc loài,
      Đóng cửa nằm suông buồn chẳng đã,
      Nỗi mình nào biết ngỏ cùng ai?

II — Sắt nấu vàng nung mộng chẳng thành,
       Cho hay trời ghét giống đa tình,
       Biệt ly thêm não người tri kỷ,
       Xum họp xin chờ kiếp tái sinh.