Trang:Giai nhan di mac 1.pdf/15

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 13 —

lứa với con. Nếu hẩm duyên ra mà gặp phải anh chàng ngu xuẩn, thì hoài cả một đời con. Vậy con xin cứ một niềm giữ phép khuê-môn, ở nhà hầu mẹ, còn như việc nhân duyên thì vội gì.

Hà-thị nói:

— Con ơi! Những người trước kia mà đưa tin đến hỏi, dẫu con không thuận mà từ khước đi cũng không sao. Nhưng mới rồi có anh tổng kia là người hào-phú trong hàng tổng nhà, đã đôi ba lần đến hỏi, ý muốn ép tình. Nếu con cứ khăng khăng mãi, thì sợ rằng bẽ mặt người ta, sau này biết ăn ở làm sao cho khỏi sinh truyện được?

Xuân-Hương thưa:

Thưa lạy mẹ, con thiết tưởng làm thân gái như hạt mưa dào, hạt sa xuống giếng, hạt vào vườn hoa; dẫu cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đấy, con dám đâu đậu cao rỉa lông, để phiền lòng mẹ. Nhưng con chỉ nghĩ một điều rằng gái thanh-tân mà sánh giai chọc-phú, thì chẳng qua đem hồng-nhan mà khoe với xẩm, con nghĩ tủi phận con lắm, mẹ ơi!

Xuân-Hương nói rồi khóc rưng rức, mẹ khuyên dỗ mãi mới thôi. Mẹ tuy biết con không bằng lòng, nhưng bề ngoài vẫn sợ thanh-thế anh cai-tổng, không dám nói từ chối hẳn, vẫn cứ lần lữa xin khất năm ba bữa nửa tháng để dỗ bảo con rồi sẽ xin nhận nhời.