Trang:Giai nhan di mac 2.pdf/13

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 51 —

Người ấy đề xong vừa buông bút xuống, người kia liền khen rằng:

— Thơ quan bác thật là giá đáng Thịnh-đường!

Người ấy đáp:

— Bác dạy quá nhời, tôi đã đâu được như vậy, xin bác cũng thử đề một bài chơi.

Người kia nghe nhời cũng đề lên tường một bài.

Thơ rằng:

Mây tan, mưa tạnh, liễu xanh om,
Qua mái thiền-quan nghé mắt dòm.
Ngoài cửa giay tay hai chú béo,
Trong gian chống gối một anh còm.
Chênh vênh án kệ chuông vàng tía,
Lấp ló siêu hương phật đỏ lòm.
Tới cảnh lấy chi mà vãn cảnh?
Quì hai gối xuống gật xom xom.

Hai người đề xong bảo nhau rằng; « Thơ chúng ta thì kém gì thơ Xuân-Hương, giá gặp được chị ta đây, mà xướng họa chơi, thì chắc là đảo áp được chị ta, chứ lại chịu thua à ».

Không ngờ Xuân-Hương ở dưới nhà tổ nghe tiếng bước lên chào.

Hai người văn-nhân hỏi rằng:

— Chị thử xem hai bài thơ đề kia có hay không?