Hai người văn-nhân ngồi nghĩ thơ thẩn cả mặt ra, cứ ngồi đánh vần chuông... uông... mãi, mà vẫn không được câu nào.
Xuân-Hương nói:
— Hai ngài đã mất tự đắc lên mặt thơ chưa?
Văn-nhân nói:
— Ừ, thế chị thử làm đi xem nào.
Xuân-Hương nói:
— Dễ thường phải giở giọng anh ngọng ra mới hạ trôi được vần thơ này chăng?
Văn-nhân nói:
— Giọng gì thì giọng, chị hạ thoát được vần thơ ấy mới tài.
Xuân-Hương nói:
— Các ngài định cuộc gì nào?
Hai người văn-nhân đoan rằng xin chịu cuộc, hễ làm được thì biếu giấy hoa-tiên cùng bút mực.
Xuân-Hương được nhời đoan cuộc, mới đọc lên hai câu rằng:
Một đàn thằng ngọng đứng xem chuông,
Nó bảo nhau rằng: Ấy ái uông!
Hai thầy văn-nhân lắc đầu le lưỡi khen nức nở rằng: « Tài! Giá những hạng chị này mà được học như bọn con giai mình, thì hay chữ biết chừng nào! Không trách được đi đến đâu nổi danh thi-bá đến đấy ».