Xuân-Hương tiếp thư buồn bực quá chừng, nghĩ rằng ông này mới ra làm quan, mà đã hợm mình; đã vậy thì ta gửi lại cho ông ấy một câu đối, để mỉa lại chơi, liền viết một câu dùng chữ Thập-can gửi đến, xem ông ta đối đáp ra làm sao?
Chiêu Hổ tiếp thư thấy có câu đối ra rằng:
Mặc áo Giáp, dải cài chữ Đinh; Mậu, Kỷ, Canh, khoe mình rằng Quí.
Ông Chiêu Hổ xem xong, cười mà nói rằng:
— À! Con này dám khoe tài mà lại nói riếc mình, phải đáp lại mà mắng cho mới xong.
Nói vậy, liền viết một câu dùng chữ Bát-quái đáp lại như sau này:
Làm đĩ Càn, tai đeo hạt Khảm; Tốn, Ly, Đoài, khéo nói rằng Khôn.
Xuân-Hương tiếp câu đối đáp lại thấy ý ông ấy mắng mình, lại càng bực mình tủi phận, vì là khi xưa ông ấy đã đi lại chơi bời, văn thơ xướng họa, cũng là tay đich-thủ với mình, tưởng rằng một hai chắp mối tơ mành, thì cái mối trung tình của mình cũng gặp được người tri-kỷ. Ngờ đâu ông ấy tính hay chớt-nhả, lại bỉ mình là đĩ thõa, mới ít lâu nay kẻ nam người bắc, quan san xa cách, mà mối tình lại thoảng đi như không. Nhưng thiên-hạ thiếu gì người tri-kỷ, ta hãy cứ khép cửa buồng tu, đào tiên không nhẽ rơi vào tay phàm mà sợ.