Quan hậu tủm-tỉm mà rằng:
— Khéo tài thơ thẩn chữa thẹn!
Xuân-Hương vội vàng thưa rằng:
— Tôi quen mồm đọc nhảm nhí, xin quan lớn miễn chấp cho.
Nói rồi, liền ngồi hầu truyện.
Quan hậu sẽ hỏi:
— Việc đó nghĩ thế nào?
Xuân-Hương cười nụ mà thưa rằng:
— Tôi sợ quan lớn, yêu hoa yêu được một mầu điểm trang, rồi ra nhạt phấn phai hương, lòng kia giữ được thường thường mãi chăng?
Quan hậu nói:
— Ngại chi điều ấy mà ngại, lạ gì thanh khí nhẽ hằng, một ngày cũng đã tiếng rằng tương tri, thôi nàng cứ nhất quyết đi thì là xong.
Xuân-Hương thấy quan cứ một hai hẹn hò, không nhẽ mình lại phụ lòng cho được. Mà quan hậu thì thường khi lại chơi nhắc đến sự ấy luôn. Sau vì bà hậu giữ riết quá, hễ quan động bước chân ra cửa, thì bà hậu theo chân ngay, chỉ trừ ra lúc đi việc quan thì thôi; còn ngoại giả thì cũng khó lòng nói dối bà ta mà đi chơi được.
Bà hậu thấy quan hậu lắm khi thơ thẩn, biếng nhác cả việc quan: cứ để cho quan đi cả ngày cả đêm, thì về lại cười khanh khách; nếu mà cứ nắm