xung quanh, để vãn cảnh ngâm thơ, một hôm lên chơi chợ Giời, có đề bài thơ như sau này:
Khen thay con tạo khéo trêu ngươi!
Bày đặt ra nên cảnh chợ Giời.
Buổi sớm gió đưa trưa nắng đứng,
Ban chiều mây họp, tối giăng chơi.
Bày hàng hoa quả tư mùa sẵn.
Mở phố giang sơn bốn mặt ngồi.
Bán lợi, buôn danh nào những kẻ?
Chả lên mà cả một đôi nhời
Xuân-Hương đề xong, qua xuống dưới chân núi, thấy một ngọn chùa am thanh cảnh vắng, mới gõ cửa vào chơi, thấy có một vị sư-nam, trông ra chiều thanh nhã phong vận lắm. Xuân-Hương chào; nhà sư ấy mời ngồi chơi, hỏi chuyện kinh kệ, nàng ấy đều ứng đáp đâu ra đấy cả.
Nhà sư hỏi:
— Chẳng hay người học ở đâu, mà thông kinh kệ như vậy?
Xuân-Hương nói:
— Tiểu-nữ theo học sư-bà ở chùa Sài-sơn đây, đã mấy tháng nay, vậy nên mới hiểu được kinh kệ ít nhiều.
Nhà sư nói:
— Chẳng hay người vì nhân duyên sao, mà lại đến y qui cửa sư-già vậy?