Xuân-Hương nói xong, liền đọc bài thơ rằng:
Chẳng phải ngô, chẳng phải ta,
Đầu thì trọc lốc, áo không tà.
Oản dâng trước mặt năm ba phẩm,
Vãi nấp sau lưng sáu bảy bà.
Khi cảnh, khi tiu, khi chũm-chọe,
Giọng hì, giọng hỉ, giọng hi-ha.
Tu lâu có lẽ lên sư-cụ,
Ngất nghểu tòa sen nọ đó mà!
Sư ông nói:
— Thôi, chị đừng giễu mát tôi nữa.
Xuân-Hương từ ra về chùa, từ bấy giờ cũng không năng đi lại chơi chùa sư-ông nữa. Được ít lâu, người sư-ông ấy bị mang tiếng hoạnh-dâm, phải dân làng người ta đuổi, sư ta phải đi nơi khác. Xuân-Hương mới đến chùa tiễn-biệt, đưa tiễn một bài thơ.
Thơ rằng:
Cái kiếp tu hành nặng đá đeo,
Vị gì một chút tẻo tèo teo?
Thuyền Từ cũng muốn về Tây-chúc,
Trái gió cho nên phải lộn lèo.
Sư ông xem thơ, cười mà rằng:
— Chị này rõ khéo, ông Bái-công chị cũng giễu được, mà người ta trái-gió chị cũng cười, chị thực là tài lái-lút!