Trang:Giai nhon ky ngo 1.pdf/130

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 128 —

mạng dở dang, đau sầu chết thảm. Tuổi vừa hâm tám, thảm thiết càng thương! Cha Tướng-quân danh tướng vẻ vang; mẹ cũng đáng một trang độc-lập. Anh cháu giồi giập, gánh vác giang san, máu nóng một đàn thơm tho non nước.

Gặp cơn tráo chác, nước cũ lao đao. Kẻ chiên người xào, dân nghèo kêu réo, ruột nàng khô héo, vượt biển băng ngàn, dạ ngọc gan vàng, nằm gai nếm mặt. Khớp long giàm trật, nhờ cậy tay nàng.

Thời vận ngửa ngang, xui nàng giục giã, cuộc đời lã chã, đau đớn lắm ôi!

Linh cữu phát từ nơi Tân-phủ, qua Nam-bí, trải đủ dặm ngàn, kẻ khóc người van, rầm trời giậy đất. Khách qua đàng rưng rưng nước mắt. ngựa kéo xe giờ giật cúi đầu. Gió thảm mưa sầu, đau lòng quá nhẽ!

Thương nàng tuổi trẻ, giữ vẹn tám tình. Hết thảo hết thành, trong mình trong trẻo, ăn ngọt nói dẻo, lớn nhỏ đều thương. Còn như văn-chương, phun châu nhả ngọc. Tay biên miệng đọc, từ điệu vẻ vang; hoặc ca hoặc đàn, trăm nghề nhiệm nhặt. Trời già ghen vặt, Giết cạn người khôn.

Nhớ mấy tiếng linh-hồn nàng nói, đến bây giờ còn giói bên tai. « Việc đâu biết đến mai đến mốt,