Trang:Giai nhon ky ngo 1.pdf/131

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 129 —

kiếp phù-sanh một chốc mà thôi. Bữa nay chàng còn ngồi với tôi, sang năm đâu đã chắc không phải là người Đông-Hải. Bây giờ thiếp còn ăn còn nói, ngày mai đâu đã chắc không vào cõi huỳnh-tuyền ». Gẫm mấy lời thiêng, hóa ra câu sấm;

Thương ôi! Đất khô một nắm, cây cỏ tứ bề. Làng cũ nàng về, bao giờ thấy mặt? Lòng tôi giờ giật, lại nhớ lời nàng: « Trong cuộc đời phải trái nhiều đàng, đến nhắm mắt đậy quan mới chắc ».

Thương ôi! suối vàng một giấc, bia đá ngàn thu, ấy nữ-trượng-phu, xin nàng nhắm mắt; Thảm lắm ôi!!! đám mây phủ bóng trăng soi léo lắt, màu đêm khuya tiếng suối khóc nỉ non.

Cây phất phơ gió thổi thon von, ao lạnh lẽo sương sa lác đác. U Lan khô mà phụng hoàng tan tác, Hồng-liên héo mà oan-ương dật dờ. Ngày tháng khôn chờ, sầu nhiều vui ít; bấy lâu vấn vít, một chốc rã rời, nhớ cảnh nhớ người, đau lòng xót dạ. Lụy rơi lã chã, thảm lắm nàng ôi!

Thương thay, Thượng Hưởng.

Đọc rồi ê ủ tâm thần.
Cúi đầu đứng sững chần ngần giờ lâu.
Bốn bề trăng sáng mây thâu,