Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/12

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 11 —

Đông-Sơ nói: « Vậy thì xin tráng-sĩ vui lòng thuật lại cho tôi nghe ước có đặng chăng?

Tên bán gươm nói: Nguyên cây gươm nầy gốc của một vị tướng quân Triều nhà Minh tên là Lý-Tường. Khi Mãng-Châu qua lấy Trung-quốc rồi, thì Lý-Tường theo hộ-giá vua Vĩnh-Lịch chạy qua tá ngụ nơi nước Miến-Điện. Chẳng dè Ngô-tam-Quế đem binh rượt theo, rồi gởi tờ công Hịch cho vua Miến-Điện, hạn nội ba ngày phải bắt vua Vĩnh-Lịch mà hiến nạp, bằng không, thì sẻ đem binh qua đạp đỗ thành quách nước Miến-Điện ra bụi tro bình-địa. Vua Miến-Điện thất kinh, liền bắt vua Vĩnh-Lịch mà nạp. Nói tới đây thì thở ra một cái và ngó Đông-Sơ mà hỏi rằng: Quới khách có biết vua Vĩnh-Lịch sẻ trở ra thể nào chăng?

Đông-Sơ nói: Xin tráng-sĩ hãy nói luôn, tôi đâu rỏ đặng.

Tên bán gươm bèn nói tiếp rằng: « Vua Vĩnh-Lịch bị Ngô-tam-Quế giết chết tại Vân-nam một cách rất ghê ghớm thãm thay cho dòng giõi cơ đồ của Triều nhà Minh, từ đây bị một tay Ngô-tam-Quế mà tiêu điều tận tuyệt. »

Đông-Sơ nói: Tôi nghe rằng: Ngô-tam-Quế vẩn là một vị Phiên trấn đại thần của Triều-Minh; quyền cao tước trọng, lộc cã ngôi sang, và tổ-phụ của Tam-Quế cũng đều hưởng thọ tước lộc của Triều-Minh sao lại phụ phản Triều-Minh? Mà sát hại vua Vỉnh-Lịch? Vậy thì rỏ ràng là một đứa gian thần tặc tữ lắm chăng ? »

Tên bán gươm thở ra một cái nữa rồi nói: Phải. Hễ con người như vậy, thì là một đứa đã táng tận lương tâm, nào kễ chi ngọn bút của sữ quán châm chích chê bai, và miệng thế gian nghị luận. Song cái sự độc ác ấy làm cho trời giận đất hờn, nhơn dân đều bầm gan tiếm ruột. Rồi có một sự quả báo kia trả liền trước mắt.

Đông-Sơ nghe nói thì mắt ngó tên kia sững sờ mà hỏi rằng: Tráng-sĩ nói một sự quã báo trã liền trước mắt, mà quả báo làm sao?

Quã báo ấy là khi Triều-Thanh vua mãng Châu dòm thấy cái tiêm đen của Ngô-tam-Quế chứa những quĩ ma độc ác phi thường, thì biết là một đứa phãn tặc nghịch thần, liền bắt mà tru di tam tộc. »