Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/18

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 17 —

Thằng khốn ấy bị Đông-Sơ đánh bồi thêm một cái nữa, té nhào xuống đất, nằm mà bất tĩnh. Lúc đó tiểu-thơ và thế-nữ hoản kinh, chạy trở vào đứng núp trong miểu.

Đông-Sơ lật đật lượm cây đao lên cầm nơi tay rồi, bước vô cúi đầu chào tiểu-thơ và nói cách lể nghi tề chỉnh rằng: « Xin cô chớ sợ, cây đao của tên khốn nạn nầy đã vào tay tôi đây, không sao phòng ngại. »

Tiễu-thơ nghe nói thì đã hồi tâm định tĩnh, rồi chẩm rải bước ra, thì thấy thằng ấy đã tĩnh hồn, và lồm cồm ngồi dậy.

Đông-Sơ bèn nói với tiểu-thơ rằng: « Xin cô hãy bước ra hỏi nó vì cớ nào dám vào đây mà làm đều ám hại như vậy. »

Song sự dử tợn thình lình ấy đã làm cho tiễu-thơ kinh tâm táng đởm, mà ngơ ngẩn sững sờ. Nhưng tiễu-thơ tuy là phận quần xoa bồ liểu, song cũng có chí khí liệt nử thuyền quyên, nên đổi sợ làm thường, đỗi kinh làm tĩnh, rồi bước tới cách dạng dĩ nghiêm trang, mà hỏi rằng:

« Ớ tên khốn nạn kia, ta vẩn làm người khuê môn bất xuất, ở nơi tữ cát hồng lâu, ta chẳng hề làm đều chi khắc bạc hành hà, cũng chẳng hề làm một chi gây thù kết hận, cũng chẳng làm đều chi mích lòng đến ngươi và xúc phạm đến ai hết cã, sao mi chẳng biết lấy sự lễ nghi khuôn phép, mà đối đãi với một bực thục-nữ thuyền-quyên, mi lại mua chác những sự tàng bạo hung hăn, mà bán lương tâm cho ma quĩ? Mi chẳng kiên pháp luật, chẳng kể ngục hình, và dám đến đây thình lình, mà làm đều ám hại như thế? »

Tên kia nghe hỏi thì lồm cồm đứng dậy rồi nói: « Tôi là một đứa nghèo khỗ cơ hàng, ăn chẳng bữa nào no, mặt không bữa nào ấm, lấy đình miểu làm nhà, lấy đất gạch làm chiếu, lấy rừng bụi làm xóm riềng, lấy rau cỏ trái cây làm cơm gạo. Cái sự đói khác ấy làm cho tôi hết biết lễ nghi pháp luật, hết biết liêm sĩ phải chăng, nó làm cho tôi giận đất ghét trời, ghét tạo hóa chẳng công bình, để cho kẻ giàu có kia cửa tía lầu son, đễ cho kẻ hào hộ kia của tiền dư giã, miếng ngon ăn