Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/26

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 25 —

Xem thơ rồi 2 người ngó nhau sững sờ, dường như sấm nỗ vang tai, đất bằng dậy sóng.

Trần-Đạt hỏi: vậy mà trong ý anh có biết chắc ai gởi thơ nầy không?

Đông-Sơ nói: tôi chẳng quen với ai, và củng chẳng biết ai hết, song theo ý tôi tưởng, cái thơ nầy là như một cái hình giả kia, đễ nhác chim sẻ sẻ đó thôi. Còn tôi thì chẳng hề nhượng khoa nầy cho ai cả, thà tới diễn-ìrường, tranh tài đấu lực, chừng đó đắt thất sẻ hay, lẻ đâu vì một lá thơ nầy, mà làm cho lòng công danh bãn lãng.

Trần-Đạt nói: song anh cũng phãi cẩn thận đề phòng, những đều bất trắc.

Đông-Sơ gặt đầu và nói; phãi, nhưng cái thơ rơi đó là một sự dọa hẩm của kẻ tiểu nhơn, chớ chẳng phãi người anh hùng khí phách, xin quới-hữu chớ nhọc lòng nghi ngại. Đó rồi Trần-Đạt từ giả trở về; Đông-Sơ vào phòng còn nằm suy nghĩ, xảy nghe ngoài cửa có tiếng cục kịch, kế nghe một tiếng dường như vật chi rớt xuống đất vậy.

Đông-Sơ lật đật đem đèn ra coi, thì thấy một phong thơ rớt nằm dựa cửa, liền buớc lại lượm lên rồi dở ra coi thì thấy trong thơ nói như vầy:

« Kính vài lời cùng quan-nhơn rỏ: truớc khi ra diễn-tràng, đi ngan qua một cây đại thọ dựa ngả ba đường, thì xin phãi đề phòng cẩn thận, vì chỗ đó sẽ có người tàng ẩn mà ám hại quan-nhơn, chẳng nên sơ thất mà mang họa.

Nay kính
Thơ nầy không ký tên ai hết.

Đông-Sơ xem rồi nghỉ nghị trong trí một hồi mà cũng không hiểu thơ ấy của ai, thật là một đều rất lạ, rồi tầm tư tự nghỉ rằng: lạ thay! như cái thơ trước là thơ hâm dọa người nên không ký tên cũng phãi, chí như thơ nầy là thơ ơn, song chẳng rỏ cớ nào mà không ký tên, cũng một đều rất quái. Hai cái thơ ấy làm cho Đông-Sơ, trót đêm bối rối trí khôn, đứng nghĩ ngồi suy, nằm chẳng an nơi, ngủ không ngon giấc.