Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/27

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 26 —

Bổng nghe Đông-Thành văn vẳn trống đã sang tư, gương thỏ bóng tà, inh ỏi canh gà dục thúc. Đông-Sơ bèn thức dậy trà nước rồi, sắm sửa y cân, thì Thơ-Đồng đã thắng ngựa gát yên, đứng chờ trước ngỏ. Đông-Sơ nai nịt xong rồi, bèn giục ngựa lên đường, nhắm diễn-trường thẳng tới. Còn Thơ-Đồng và Trần-Dạt cũng thĩnh thoãn nối gót theo sau.

Khi Đông-Sơ đi đặng một đổi, gần tới ngã ba, liết thấy phía trước xa xa, có một tàng đại-thọ rất lớn, thì nhớ trong cái thơ sau có dặn rằng hể tới đây thì phãi đề phòng cẩn thận. Vì vậy nên Đông-Sơ rúc gươm cầm nơi tay, rồi dục ngựa chạy mau, còn mắt thì nhắm trước xem sau, thấy hai bên đường bụi cao bụi thấp, trong lúc bóng trăng nhắp nhán, cây cỏ lờ mờ, dặm quang sang, bương bã bước anh hùng; cương tuấn mã xông pha đường lữ khánh. Kế đó thình lình bổng nghe một cái rẹt, thì thấy trước mặt đã xẹt ra một mũi tên, phăn phăn thẳng tới, Đông-Sơ liền né qua, thì mủi têng ấy bay xớt bên tai, rồi đi tuốc. Têng nọ vừa qua, kế một mủi têng nữa bay tới. Đông-Sơ liền lấy gươm gạt một cái, têng ấy rớt ngay xuống đất. Đó rồi Đông-Sơ quất ngựa chạy tuốc ra diển-truờng. Chạy đặng một đổi xa xa, thì trời đã rạng đông, ác vừa lộ bóng.

Đông-Sơ liền gò cương dừng ngựa, rảo mắt ngó quanh, Bổng thấy bên thành, cỏ cây lúp xúp, người ngựa lao xao, chín giữa có một đài cao trước mái cậm một cây long-kỳ gió bay phưỡng phất, hai bên giáo gươm la liệc, quân-ngủ sấp hàng, ấy là một chỗ diển trường, xem rất nghiêm trang tề chĩnh. Kế nghe trống chiên inh ỏi, gióng đủ ba hồi, thì thấy ba vị đại-thần, cỡi ngựa bước ra, rồi lên diển-trường mà ngồi, xem rất oai-nghi lẩm liệt, đó là ba vị giám-khảo. Còn chung quanh diển-trường, nào là nho-sĩ, nào là vỏ-sanh kẻ ở thị-thành, người trong thôn-lý dắc nhau náo nức đến xem đứng đã chậc đường, đông dường nhóm chợ.

Xảy thấy phía Nam thoạt ra một người cởi ngựa hồng-lô, tướng mạo khôi ngô, y cân tề chĩnh, dục ngựa thẳng ra trước diễn trường, rồi một tay gò cương, một tay chống nạnh, đứng cách kiêu hảnh nghiêm trang, rồi rảo lại đi qua, xem rất xuê xang oai vỏ.

(Liệc vị khám-quan xem tới đây thế cũng ấm ức trông