Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/14

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 60 —

biết giữ cái chí khí trượng phu mà đễ phương danh cùng vỏ trụ.

Chí như những kẻ núp theo mái gia tài sự nghiệp của tổ phụ lưu truyền, đặng mà lãng phí chơi bời, đem tên tuỗi thân danh mà vùi lấp vào trận mê hồn cũa huê tường tữu địa, mà làm mặt cao sang, xưng mình rằng giàu có, song xét lại thì trong óc không chúc học thức, trong ruột chẳng chút tài năng, coi cái sự nghiệp của tổ phụ sáng tạo như trò chơi, xem xứ sở quê hương như tuồng tha ban dị vức. Xứ nào rủi mà sanh sãng những bực ấy nhiều, thì chẳng bao lâu thành ra một phái du đãng, đễ mà khuấy nước hại dân, và là một giống sâu mọt cũa bạc tiền, để làm cho táng gia bại sãng; để mà làm cho bại hoại cái hậu vận cũa nước nhà, và cuộc tiền đồ cũa giòng giống.

Vì vậy nên em đễ mà lừa lọc những người có đức hạnh nhơn tình, chớ chẳng chuộng những kẻ tiền nhiều mà óc trống, dầu em chẳng gặp đặng người đồng tâm hiệp ý, thì thà em liều quá một đời xuân xanh nầy, cũng chẳng ăn năng phiền trách chi hết. »

Công-tữ nghe Tiễu-thơ phân tỏ mấy lời, thì mặt xàu mày nhiếu, mà tự nghĩ rằng: « Nếu con nầy mình không lấy oai mà ép buộc, thì việc hôn nhơn ắt chẳng đặng thành. Vả lại mình đã cùng Vương-Bích hứa hôn lở rồi, nếu đễ thất ngôn thì mang đều hổ thẹn. Nghĩ vậy rồi day lại lấy giọng nghiêm nghị mà nói rằng: sự nầy em cũng rõ biết rằng anh vưng lời cha di ngôn trong cơn bịnh ngặc, nên phải tính cho em thành cuộc nhơn duyên, và lấy theo lẻ huynh thế phụ quyền, thì chẳng những anh gánh vát việc gia đình mà thôi, mà anh cũng đặng cầm quyền khuyên răn trừng trị nữa.

Vã lại nay anh đã hứa gã em cho Vương-Bích rồi, và đã định ngày giá thú nội tháng nầy, thì phãi cho sính lể nghinh hôn. Nếu em chối từ dụ dự, chẳng chịu thuận lời, thì anh thề quyết chẳng nhìn một đứa ngỗ nghịch như em, là người đồng bào cốt nhục. »

Tiểu-thơ liếc thấy anh mặt đã có hơi hừng hừng sắc giận, thì ngồi lẵn lặn làm thinh. Vợ Công-tữ là Trần-thị thấy vậy, day lại nói với Tiễu-thơ rằng: « Cô nó phãi suy đi xét