Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/16

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 62 —

đồ cỗ ngoạn, phòng buồng rực rở, đèn đuốc huy hoàng, vẻ viên đáng mặt giàu sang, ai thấy chẳng khen là một nhà đại gia lương đống.

Đến bữa cưới, nào là viên-quan quới-khách, Công-tữ Vương-tôn, nào là thân sỉ văn nho, thân bằng thiết hữu, ai ai cũng tới khánh hạ tân hôn, mà mừng cho Vương-Bích đặng kỳ ngộ lương duyên, vinh hài giai ngẫu.

Bên Bạch-công-tử cũng dọn dẹp nghi tiếc trang hoàng, xe kiệu chờ ngày tống giá.

Còn Tiễu-thơ và Thế-nữ Xuân-Đào sớm tối ở nơi tư phòng, lo thêu tiểu vá may, sữa sang đồ nữ trang quần áo.

Vợ chồng Công-tữ thấy Tiểu-thơ vui vẻ, thì phới phở lòng mừng.

Tối lại, Tiễu-thơ ăn mặc nghiêm trang, ra trước Từ-đường thấp nhan đèn và lạy cha mẹ rồi đứng bên giường thờ mà khóc và nói: Cha mẹ ôi! cha mẹ trong lúc sanh tiền biết bao lao tâm khổ nảo, lo mà soán tạo một sự nghiệp qui mê nầy, ngở là sắm một cuộc khoái lạc thanh nhàn, đặng đem cái ngày tháng dư dã sau đây, mà tịnh dưởng tinh thần trong lúc tuổi cao tác yếu, và chung vui sum hiệp cùng con cái một nhà. Nay con ra đến cái từ-đường này, mà bái biệt cha mẹ thì rất hiu quạnh yêm liềm, chỉ thấy lư-hương ngui ngúc, bài vị lờ mờ, với hai ngọn hồng đăng nhấp nhán, sáp chảy nhiễu xuống ròng ròng đấy mà thôi! dường như cha mẹ thấy con gần ra khỏi nhà, mà rưng rưng hai hàng giọt lệ đó vậy.

Cha mẹ ôi! Nhà nầy là nhà con rất thương yêu triếu mến, từ nhỏ đến giờ, mười chín năm dư, chẳng hề rời ra khỏi cửa. Nhà này là chỗ dấu tích nhao rún của con, nhờ đó mà ăn no mặc ấm, khôn lớn trưởng thành. Nhà nầy là một chỗ đoàn tụ cha mẹ anh em bấy lâu, mà làm một gia tộc rất yêu dấu thuận thoàn, rất vinh vang vui vẻ. Nhà nầy là chỗ cha mẹ cho con một khối máu thịt hình hài, ngày nay đặng tóc dài da thấm, mãnh mãnh ma ma, thành ra một vóc yểu điệu hồng nhan nầy, để ngày nay đặng làm con dâu cho nhà khác.

Cha mẹ ôi! Cái phận mõng mãnh đào thơ liểu yếu nầy,