Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/8

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 54 —

đến cái giọt mồ hôi trong huyết mạch của chồng, chảy ra đã lắm khi lao tâm khỗ tứ.

Xét lại những đờn bà như thế, thì ai cho rằng đứng bực nữ lưu khôn ngoan, và ai dùng làm kẻ tề gia nội trợ cho đặng.

Nay tôi nghĩ cho tôi lấy làm hạnh phước, gặp đặng Tình-khanh đây, và nghe những lời châu ngọc của tình khanh, từ lý thâm trầm, dẩu mà tôi xa cách bao nhiêu non nước quang-hà thì tôi cũng vui lòng nơi chốn Hải-dốc thiên-nhai, và tôi sẻ khẩn vái với cao dày, cho cái mảnh hình hài nầy mạnh giỏi trong cơn mũi đạn lằng tên, đặng giữ một lòng chung thĩ với Tình-khanh, mà xem cơ tạo hóa đỗi dời đến thế nào cho biết. »

Đông-Sơ nói rồi gieo mình ngồi nơi ghế, còn Tiểu-thơ mắt ngó lơ là ra Hoa-viên, hai người đều lẳng lặng làm thinh một hồi, không nói chi hết. Kế Đông-Sơ ghé mắt ngó lại Tiễu-thơ, thì thấy hai tròng thu-ba, đã rưng rưng giọt lụy, chảy xuống đọng trên hai gò má hồng nhan, dường như hột sương mai đọng cánh hoa đào, nhấp nhán như hột châu đeo má phấn.

Đông-Sơ liền kêu Tiểu-thơ mà hỏi rằng: « Nầy Tình-khanh! Tình-khanh mới nói cùng tôi rằng sự khóc lóc là đám nhi nữ thường tình; sao bây giờ tôi xem Tình-khanh đã rưng rưng hai hàng lụy ngọc đó vậy? »

Tiểu-thơ day lại mĩnh cười và đáp rằng: « Lang-quân có biết cái giọt nước mắt nầy là nước mắt gì chăng? »

Đông-Sơ nói: « Tình-Khanh ôi! nước mắt ấy là:

« Nước mắt thuyền quyên trong biển ái,
« Đau lòng ly hậu giọt tình rơi. »

Có phải vậy chăng?

Tiểu-thơ nghe rồi lắt đầu mà đáp rằng: « Lang-quân ôi lang-quân nói câu trên thì nghe cũng mĩa mai, nhưng mà câu dưới thì chưa nhằm ý thiếp.

Nước mắt nầy là nước mắt, thương người đởm đương nghĩa vụ, cực cho thân, lội lặng góc phương trời; nước