Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/9

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 55 —

mắt nầy là nước mắt: cám kẻ khẳn khái trượng-phu, vì việc nước, xông pha lằn khói đạn. » Chớ nào phải nước mắt ly sầu biệt hận cũa phụ-nữ thường tình, đễ mà cãng anh hùng trong lúc lên đường nghĩa vụ đó đâu. Vậy xin Lang-quân hãy xem cho rõ.

Đông-Sơ nghe nói rồi thì bước lại ôm Tiễu-thơ vào lòng, và kê miệng nơi hai má đào non, là chỗ hột lụy đương rơi, mà hun cách thương yêu thân thiết, rồi đứng nhìn mặt Tiễu-thơ mà nói rằng:

« Tình-Khanh ôi! cái hun nầy làm cho tôi hít đặng mùi thơm tho nơi má hồng nhan, mà phì gan nở ruột, cái giọt nước mắt trong mạch ái tình chảy ra đây, tôi nếm vào rất nặng lòng thấm dạ dẩu cho vàng trăm thoi, bạc ngàn lượng, cũng không mua cái giọt nước mắt thuyền quyên, rất tình tứ thâm trầm nầy đặng. »

Đó rồi Tiễu-thơ bước lại bàn lấy gói áo đưa cho Đông-Sơ mà rằng: « Vậy, đương lúc đông-thiên lạnh lẻo, gió tuyết mưa sương, xin Lang-quân lấy áo hồ-cừu nầy là áo cũa tôi đễ ngự hàng, đặng đem theo mà mặt cho đở khí sương tuyết lạnh lùng, và Lang-quân thấy nó cũng như thấy tôi. Xin Lang-quân hảy bảo trọng thân danh: nơi chốn hãi giác thiên nhai, tôi sẻ thường đêm, bái phật khẫn thần cho Lang-quân thuyền khai-đắc thắng, pháo phát thành công, cho chức vụ hoàn toàn, đặng mau trỡ gót quang-hà, tôi sẻ hầu chén tẩy trần, mà đợi lúc khải hoàn hậu hội.

Kế đó Đông-Sơ lấy áo hồ-cừu choàn trên vai, rồi từ-giã Tiễu-thơ, mỡ cữa lương-đình bước ra, thì thấy gương-ô đà lấp ló vừng-đông, bóng hồng đã rựng theo chót núi. Khi Đông-Sơ về đến Lử-quán rồi, sắm sữa hành-lý ra tĩnh Hãi-dương, lãnh một đội chiến-thuyền và Thủy-binh, đi dẹp quân Hải-khấu Trung-quốc.




HỒI THỨ MƯỜI MỘT

Lời di chúc dặn dò hai trẻ,

Chốn tuyền-đài một giấc ngàn năm.

Đây tôi xin đễ dẹp sự tích Vỏ-đông-Sơ di tuần dương;