Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/29

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 123 —

bài vị đặng đễ phượng tự Tiễu-thơ. Chẳng dè Tiểu-thơ còn sống mà ngày nay đặng gặp tại đây. Vậy thì chưa rỏ duyên cớ thễ nào, xin hiền-hữu thuật lại cho tôi nghe thữ.

Triện-Dỏng bèn thuật khi cứu Tiểu-thơ tại Thạch-đình rồi đưa thẳng qua Hải-ninh tìm gì mà không gặp, bèn vào Lữ-quán đình trú, kế đó lại gặp Bạch-xuân-Phương và Vương-Bích bắc Tiểu-thơ lên xe chở đi. Vì vậy tôi phải thiết kế giả làm tên đánh xe mà cứu Tiễu-thơ thoát khỏi.

Đông-Sơ nghe rồi lấy làm mừng rở và cám ơu Triệu-Dỏng vô cùng. Rồi nói: Cảm phiền hiền-hữu kiếm coi nhà ai gần đây, đặng dắc Tiễu-thơ và Triệu-nương tạm vào ngơi nghĩ một chúc.

Triệu-Dỏng liền bước lên cầu ngóng xem bốn phía, xảy thấy có một cái nhà ẩn ẩn trong chòm cây, ở gần mé lộ, thì chĩ cho Đông-Sơ, đó rồi các anh em đều dắc nhan vào nhà gỏ cữa.



HỒI THỨ HAI MƯƠI SÁU

Bị thế bức chẵng nhìn lời thệ ước,

Lấy lẻ công biện bạch nợ tình chung.

Một lác kế cữa mở ra, thấy một lảo-bà và một người gái trẻ, cầm đèn trong cữa bước ra, rảo mắt ngó xem mổi người. Khi ngó tới Thu-Hà và Vỏ-đông-Sơ, thì người gái kia vùng la lên và nói: Uả cô, uã quan-nhơn, rồi chạy lại ôm Thu-Hà và rưng rưng hai hàng giọt lệ.

Thu-Hà ngó lại thấy thể-nữ Xuân-Đào, thì mừng và hỏi: Sao mi ở đây? Và ở đây với ai?

Xuân-Đào nói: Từ khi tôi ở Thạch-đình gặp Vỏ-quan-nhơn, nữa đêm đến đó kiếm cô, chẳng dè thấy thơ cô đễ lại thì tưởng cô đã trầm thân tự tữ, nơi chốn vực thẩm biển sâu rồi, nên tôi theo Quan-nhơn về ở với mẹ tôi đây từ ấy đến nay, chẳng dè ngày nay cô cháu đặng trùng phùng. và đặng thấy Vỏ-quan-Nhơn đây, thì mừng nầy biết sao mà nói đặng, đó rồi mẹ con Xuân-Đào mời các anh em vào nhà và dọn một phòng riêng cho Thu-Hà ngơi nghĩ.