Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/32

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 126 —

chẳng đoái tình thương, thì tôi cũng lấy một chí khí đại độ trượng phu, mà đễ cho người thong thỏa theo lòng sở dục. Còn như có đều chi bức ép hay là bị một thế lực mạnh mẻ nó buộc ràng. làm cho ái-khanh rủng chí phiền lòng, thì tôi sẻ hết sức gánh vát đởm đương chẳng đễ cho ái-khanh phiền lòng cực trí chi hết. Nếu ái-khanh chẳng tưởng mà nói rằng Thu-Hà chẳng phải là người tình nghĩa của Đông-Sơ nầy, vậy thì Thu-Hà là người của ai? Xin hảy nói cho nghe thữ?

Thu-Hà nghe Đông-Sơ gạn hỏi mấy lời, thì nghỉ mà đau lòng ly biệt, xót ruột ân tình, làm cho thỉnh thoản trên má hồng nhan, đã chứa chan hai hàng giọt lệ, rồi day lại mà nói với Đông-Sơ rằng:

Bấy lâu tôi cũng ngở Thu Hà nầy là một người vợ chưa cưới của Đông-Sơ; chẳng dè ngày nay Thu-Hà thành ra một người vợ đã cưới rồi của Vương-Bích!

Bấy lâu cũng tưởng mượn bước giang-hồ lưu-lạc, đặng cho khỏi cái dây oan trái nó buộc ràng; chẳng dè ngày nay cái kiếp đọa hồng nhan, nó chưa chịu nhả nhớm, buông tha, hảy còn đeo đủi mà bắc vào tay bức hiếp.

Đông-Sơ nghe rềi nhiếu mày ngó sững Thu-Hà và hỏi: ái-khanh hảy nói cho tôi rỏ. Vương-Bích ở đâu? và vì cớ nào mà ái-khanh gọi rằng vào tay bức hiếp?

Thu-Hà nói: anh tôi và Vương-Bích mới gặp tôi nơi Lữ-quán, nói rằng trong khi gã cưới, đã có hôn-thơ bằng cớ, và hai bên thân tộc rỏ ràng, rồi chiếu tờ tập nả của quan phê, mà nói rằng: tôi bị tội bội ước đào hôn, nên người và anh tôi tìm theo mà bắt lại, may nhờ Triệu-quí-hữu thừa cơ rồi giả kế mà cứu tôi trong lúc giữa đường, song tôi nghĩ dẩu cho cao chạy xa bay, thì sớm muộn cũng chẳng khỏi vào tay oan trái đó nữa.

Vì vậy tôi nay còn gì mà gọi rằng một người tình nghĩa yêu dấu của Đông-Sơ, vì tôi đã bị làm một người bức ép buộc ràng của Vương-Bích, nói rồi thì mạch nước mắt chung tình, đã cuộng cuộng tràng ra, làm cho hai tròng thu ba phải dầm dề hột lụy.

Còn Đông-Sơ nghe rồi thì tơ tình rối ruột, tráng đỗ