Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/43

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 137 —

Ớ các linh cữu kia ôi, mi là loài độc ác, cậy ba thước váng, mà đậy người trong nơi kín đáo, làm cho đó đây hai ngã phân lìa; mi là giống vô tình, ỷ mấy tất cây, mà dấu người trong chỗ hẹp hòi, làm cho chồng vợ ngàn thu cách biệt.

Thu-Hà khóc một hồi, rồi dựa vào linh cửu, ngồi tưởng mơ màng, bổng thấy một người xô cữa bước vô. Thu Hà thất kinh lật đật thối lui vào trong, rồi hỏi: Ngươi là ai, đến đây việc chi, sao dám vào chỗ đờn bà con gái?

Người kia nói; ta là Vỏ-đông-Sơ đây, khanh quên sao?

Thu-Hà nghe nói liền bước tới thấy quả Vỏ-đông-Sơ thì mừng rở vô cùng và hỏi: Lang-quân, giặc đã yên chưa mà lang quân về đặng?

Đông-Sơ nói: Quân giặc chưa yên, song ngày nay là ngày kiết nhựt, nên tôi về đây đặng làm lể nghinh hôn mà rước ái-khanh đi động phòng Hoa-chúc.

Thu-Hà nghe nói thì mừng biết chừng nào, liền theo Đông-Sơ ra đi ước đặng một đổi, kế thấy một cảnh Hoa-viên, bông trái tốt tươi, cỏ cây xinh đẹp, phía trong lại có một toà nhà rộng rải, đèn đuốc sáng loà, xảy nghe nhạc trổi vang dầy, tiêu thiều rập nhiệp, đông sơ day lại nói với Thu-Hà rằng; đây đã tới động phòng, xin ái-khanh hãy bước vào buồng, đặng hai ta vầy duyên cang lệ, đó rồi hai người dắc nhau vô phòng, đèn khêu tim đỏ, Hoa Ửng nhụy hồng, lữa đượm hương nồng, ân tình rất nên khắc khích, kẻ kề môi, người dựa má, khi câu chuyện, lúc giọng tình, thật là toại thay người đẹp duyên xinh; càng mê vẻ ngọc càng nhìn sắc hoa.

Kế đó Đông-Sơ đứng dậy nói với Thu-Hà rằng: đêm nay trời trong trăng tỏ, vậy hai ta ra sau Hoa-viên dạo xem phong cảnh và hóng gió chơi trăng cho giải khuây, nói rồi dắc Thu-Hà đi quanh qua lộn lại trong vườn một hồi, khi ra khỏi Hoa-viên, thì thấy một cái biển rộng lớn minh mông, gió lặng sóng êm như tờ giấy trải.

Bỗng thấy một cái mống đỏ, hiện ra trên không, rồi lần lần hạ xuống, hóa ra một cái cầu dài? bắt ngang trên mặt biễn, trên cầu có một tấm bảng đề ba chữ « ly-hận-kiều » lại