gọi là hơi được bên tinh-thần, mà được độ nửa bên vật-chất, có người hỏng bên tinh-thần mà được độ nửa bên vật-chất, hơi ra mặt phỉ-phong, thì đã tự mình đặt vào bộ mắt xanh, kén những ông trên cao-đẳng, vượt hàn-lâm, cao-kỳ bắc bực ngay, các bà ấy dá thử vào bậc đẹp hoàn-toàn, thì chẳng biết đến đâu, mà rồi kén đến ông sấm ông ù nào cho vừa được ý. Ấy đời là thế, người là thế, nghĩ mà đáng chán. Nào có sét đâu câu: già kén kẹn hom, lại dống như ai, con nhà châm-anh khuê-các, mà rồi đến lấy bác gia nhân hèn-hạ, tiếng tăm gột dửa bao giờ cho phai, nghĩ mà ái-ngại!
XIV. — Hạng người hai mồm
Câu chuyện mới thô-tục và gàn-dở làm sao chứ, ai lại có hai mồm bao giờ. Nhưng xin thất-lễ, thực quả có, có mới dám nói, vậy xin nói ấy là những hạng bất tín, man-trá, bội-bạc, điên-đảo, nói không bao giờ dữ lời, ăn đơm nói đặt, dối dá, nói một đằng, mai lại nói một đằng, trước khi nhờ ai việc gì, nói như sẻ cửa sẻ nhà, khi được việc là dở dọng khác, ăn nói bất chắc; thì ra những hạng đó coi câu nòi như trò chơi, như thằng hề pha trò, như tiếng khóc đòi bú của trẻ con, Hạng đó coi cái lưởi chỉ là một vật để nếm đồ ăn, một cái cơ-quan có động-đậy, co ra co vào ở trong mồm để lắp-bắp