thường ví việc gì dễ và nhiều lợi, gọi là miếng nạc, việc gì khó cho miếng xương; nào biết đâu ăn nạc nhiều khi nhai phải gân, bùi lắm rạc lắm chỉ tổ dắt dăng, ăn nạc lắm chỉ thêm chệ. Người Tây nấu súp bỏ thịt mà ăn nước, người ta lại vơ cái thịt bỏ mà ăn, cho là khôn ăn cái dại ăn nước, nào biết đâu nước kia mới là tinh-túy, nạc mỡ kia là giống ê-chề. Xương kia tuy là dắn, mà đục ra hút tỉ thì bổ gấp mấy mươi thịt.
XVIII. — Nhân dục vô nhai
Kể lòng dục trong đời này không biết thế nào mà lường được. Có một cái nhà rồi lại muốn hai cái, có hai lại muốn những năm, sáu bảy cái. Ấy cũng vì lòng dục quá mà sinh ra tham-lam, phũ như thế mới có được. Sách có chữ « vi nhân bất phú, vi phú bất nhân », xét ra nay nhiều người thích bên vi phú. Cũng có người phú mà nhân, nhưng phần đó là phần rất ít và tiểu-phú cả. Biết bao kẻ vì lòng dục gấp năm vơ mười mà lên được chữ phú, đến nỗi quên cả anh em, họ hàng, xa thân-thích, dẻ sư phụ, nhẹ bằng-hữu, cách vợ con, làm đặt đều phi nghĩa, cho vay một vốn bốn lãi, bóp hầu bóp cổ, cướp sống cướp chín của người ta, coi đồng tiền như tàn như tán, bo bo vét của để dành, dút lại cũng chỉ được một đời, đến đời con là y như nó phá, có người chưa đầy một đời mà đã hết. Gương tầy liếp từng cheo trước mắt, mà bao kẻ