Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/42

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 40 —

Sâm lấy làm lo, một mặt sai người lễ-bái khắp các đền đài có tiếng linh-thiêng, một mặt thiết-lập đàn-tràng trong cung, đêm ngày đèn hương cầu-khẩn. Bệnh Cán vẫn đâu đóng đấy.

Có người tố-cáo với Sâm vì Dương tiệp-thư (tức Dương Ngọc-Hoan, mẹ Tông) thất-sủng, sinh ghen, mượn bọn đồng-cốt chôn thằng người gỗ ở trong cung làm bùa yểm Cán, cho nên Cán mới như thế. Sâm tin là thật, giận lắm, liền sai bắt hết người nhà của Dương tiệp-thư để tra. Nhưng chúng trốn cả, lùng khắp tứ phía không thấy người nào. Kẻ tố-cáo đưa Sâm vào cung, chỉ chỗ mà Dương tiệp-thư đã chôn người gỗ. Song lúc đào lên chẳng có gì cả. Việc đó mới thôi.

Vì vậy, Sâm vẫn còn ngờ, nên cứ để mặc Thị Huệ làm chay làm bùa, tha-hồ cúng lễ. Thày bùa, thày đồng ra vào tấp-nập, Bệnh Cán cũng vẫn khi tăng khi giảm, chẳng ra thế nào.

Chợt đến hồi Tông bị tội, thì Cán lại thấy khỏe mạnh, năm sau lên đậu, từ tuần « nung » đến tuần « áp » không có chứng gì quan-ngại,