Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/43

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 41 —

Sâm mừng mà rằng: « Trẻ con cam sài cũng là sự thường, chẳng cần phải lo. Vả chăng, nó đã lên sởi, lên đậu, tức là thành người, không có việc gì mà ngại »,

Bấy giờ các quan trong ngoài đều có dâng thư chúc mừng.

Nhiều người khuyên Sâm giáng chỉ lập Cán làm thế-tử cho yên sự mong-mỏi của thiên hạ.

Sâm rất ưng ý.

Thánh mẫu Thái-tôn[1] được tin, liền nói với Sâm:

— Tông và Cán đều là cháu cả, « chị » không coi đứa nào hơn đứa nào. Nhưng Tông đã lớn lại không việc gì, Cán thì còn nhỏ lại hay đau yếu... Xin Chúa nghĩ đến tôn-xã, hãy tạm dành ngôi đông cung lại đó, may ra đứa con út[2] kia nó biết hối tội thì hay. Bằng không, chờ cho Cán lớn sẽ lập, cũng chưa muộn gì.

Sâm đáp:


  1. Mẹ già Sâm.
  2. Chỉ về Tông vì Tông bị giáng xuống làm con út.