Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/44

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 42 —

— Tông và Cán đối với Thánh-mẫu là cháu, chưa bằng với tôi là con. Cổ-nhân đã nói: « Biết con không ai bằng cha », tôi chưa đến nỗi lẫn-lộn.... Vả chăng, việc đó do ở công-nghị triều-đình không phải vì tôi yêu đứa con nhỏ mà tự bày ra, Thánh-mẫu há chẳng biết vậy? Ngày nay nếu không sớm định ngôi trừ-nhị, chắc bọn quần-tiểu hãy còn ngấp-nghế mong đợi, tôi e rồi sẽ có vạ bất-trắc xảy ra. Huống chi ngôi báu của thiên-hạ, chỉ cốt phó-thác được người xứng-đáng mà thôi. Đã coi tôn-xã làm trọng, thì dẫu đến con đẻ ra cũng còn không dám tư-túi, lẽ nào tôi lại tư-túi với thằng con nhỏ? Nếu như bệnh Cán không khỏi, thì thà lập Quế-quận-công, trả lại giòng của ông bác, chứ không thể giao cho cái thằng bất-hiếu, để nó làm hỏng cơ-nghiệp của tổ-tiên.

Thánh-mẫu không dám nói nữa.

Sâm bèn sai bọn quan triều làm tờ tâu lên vua Lê, xin lập Cán làm thế-tử.

Đã mấy năm nay bệnh cũ của Sâm vẫn cứ thỉnh-thoảng lại phát, có khi một tháng một lần, có khi nửa tháng một lần. Những lúc cơn bệnh nổi lên, thường thường hết sức