Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1308

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
4 : 4
5 : 9
II CÔ-RINH-TÔ

lành của chúng tôi còn che-khuất, là chỉ che-khuất cho những kẻ hư-mất, 4 cho những kẻ chẳng tin mà chúa đời nầy đã làm mù lòng họ, hầu cho họ không trông thấy sự vinh-hiển chói-lói của Tin-lành Đấng Christ, là ảnh-tượng của Đức Chúa Trời. 5 Vả, chúng tôi chẳng rao-giảng chính mình chúng tôi, nhưng rao-giảng Đức Chúa Jêsus-Christ, tức là Chúa; và vì tình yêu-mến Đức Chúa Jêsus mà chúng tôi xưng mình là tôi-tớ của anh em. 6 Vì Đức Chúa Trời, — là Đấng có phán: Sự sáng phải soi từ trong sự tối-tăm! — đã làm cho sự sáng Ngài chói-lòa trong lòng chúng tôi, đặng sự thông-biết về vinh-hiển Đức Chúa Trời soi-sáng nơi mặt Đức Chúa Jêsus-Christ.

Quyền-phép của đức-tin trong mọi sự thử-thách

7 Nhưng chúng tôi đựng của quí nầy trong chậu bằng đất, hầu cho tỏ quyền-phép lớn dường ấy là bởi Đức Chúa Trời mà ra, chớ chẳng phải bởi chúng tôi. 8 Chúng tôi bị ép đủ cách, nhưng không đến cùng; bị túng thế, nhưng không ngã lòng; 9 bị bắt-bớ, nhưng không đến bỏ; bị đánh-đập, nhưng không đến chết mất. 10 Chúng tôi thường mang sự chết của Đức Chúa Jêsus trong thân-thể mình, hầu cho sự sống của Đức Chúa Jêsus cũng tỏ ra trong thân-thể chúng tôi. 11 Bởi chúng tôi là kẻ sống, vì cớ Đức Chúa Jêsus mà hằng bị nộp cho sự chết, hầu cho sự sống của Đức Chúa Jêsus cũng được tỏ ra trong xác-thịt hay chết của chúng tôi; 12 vậy thì sự chết làm trong chúng tôi, còn sự sống trong anh em. 13 Vì chúng tôi có đồng một lòng tin, y như lời Kinh-thánh rằng: Ta đã tin, cho nên ta nói,[1] cũng vậy, chúng tôi tin, cho nên mới nói, 14 vì biết rằng Đấng đã khiến Đức Chúa Jêsus sống lại, cũng sẽ làm cho chúng tôi sống lại với Đức Chúa Jêsus, và làm cho chúng tôi ứng-hầu với anh em trước mặt Ngài. 15 Bởi chưng mọi đều đó xảy đến vì cớ anh em, hầu cho ân-điển rải ra cách dư-dật, khiến sự tạ ơn nơi nhiều người hơn cũng dư-dật, mà thêm vinh-hiển cho Đức Chúa Trời.

16 Vậy nên chúng ta chẳng ngã lòng, dầu người bề ngoài hư-nát, nhưng người bề trong cứ đổi mới càng ngày càng hơn. 17 Vì sự hoạn-nạn nhẹ và tạm của chúng ta sanh cho chúng ta sự vinh-hiển cao-trọng đời đời, vô-lượng vô-biên, 18 bởi chúng ta chẳng chăm sự thấy được, nhưng chăm sự không thấy được; vì những sự thấy được chỉ là tạm-thời, mà sự không thấy được là đời đời không cùng vậy.

Chỗ ở tại trên trời

51 Vả, chúng ta biết rằng nếu nhà tạm của chúng ta dưới đất đổ-nát, thì chúng ta lại có nhà đời đời tại trên trời, bởi Đức Chúa Trời, không phải bởi tay người làm ra. 2 Vì chúng ta thật than-thở trong nhà tạm nầy, mà hết sức mong được mặc lấy nhà chúng ta từ trên trời, 3 miễn là gặp thấy chúng ta đang mặc áo, không trần-truồng. 4 Bởi chưng chúng ta ở trong nhà tạm nầy, than-thở dưới gánh nặng, vì chúng ta không cầu cho bị lột trần, song cầu cho được mặc lại, để sự gì hay chết trong chúng ta bị sự sống nuốt đi. 5 Đấng đã gây-dựng chúng ta cho được sự ấy, ấy là Đức Chúa Trời, đã ban của-tin của Đức Thánh-Linh cho chúng ta.

6 Vậy, chúng ta hằng đầy lòng tin-cậy, và biết rằng khi chúng ta đang ở trong thân-thể nầy thì cách xa Chúa — 7 vì chúng ta bước đi bởi đức-tin, chớ chẳng phải bởi mắt thấy. — 8 Vậy tôi nói, chúng ta đầy lòng tin-cậy, muốn lìa bỏ thân-thể nầy đặng ở cùng Chúa thì hơn. 9 Cho nên chúng ta dầu ở trong thân-thể nầy, dầu ra


  1. Thi-Thiên 116: 10.
— 220 —