Bước tới nội dung

Trang:Mot con gio bui.pdf/17

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
MỘT CƠN GIÓ BỤI
17
 

sẽ giữ lời. Ðêm nằm không ngủ được, nghĩ xa nghĩ gần: « mình đã không muốn làm gì cả, mà lại bị người ta ngờ vực, rồi đây ra sao? Rõ thật đất bằng nổi trận phong ba ».

Sáng hôm sau, tôi đang ở trong buồng thấy mấy người Hiến binh Nhật đem xe hơi đến bảo có lệnh đón tôi về ở khách sạn của nhà binh Nhật! Nghe hai tiếng có lệnh, biết là mình không sao từ chối được nữa. Tôi trách người Nhật quen rằng sao ông đã hứa với tôi không cho Hiến-binh biết, mà lại còn đi báo để Hiến-binh đến? Người ấy nói:

— Tôi là người thường, nhỡ người Pháp biết mà đến bắt ông, thì tôi làm thế nào bênh vực được ông. Vì vậy tôi phải cho Hiến-binh biết.

Thôi, đành theo số phận, tôi lên xe đi đến khách sạn của Nhật. Ðến 5 giờ chiều hôm ấy, thấy Hiến binh Nhật đem ông Dương-Bá Trạc cũng vào đấy.

Ông Dương-Bá-Trạc là một nhà văn học, đỗ Cử-Nhân từ thủa mới 16 tuổi, vì tình nước mà bỏ không ra làm quan, theo ông Phan-Bội-Châu đi làm cách mệnh đã từng phải đày ra Côn-Lôn và phải cưỡng bách lưu trú mấy năm ở Nam-kỳ. Ông cùng với tôi là bạn làm bộ Việt-Nam tự điển ở ban Văn-Học hội Khai trí Tiến đức. Tôi trông thấy ông Dương, cười bảo: « Sao bác lại vào đây? ». Ông