Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/112

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 110 —

sẵn để đưa vào mặt!... Một lúc, lái đò vào trong khoang nói rằng: « Gió mưa dữ-dội, sóng nước mông-mênh; đường trước khó đi, thuyền sau không có. Đến chịu thôi, đi chả được đâu. » Chàng không nghe bảo cứ việc đi liều, sẽ trả gấp đôi số tiền trước. Lái đò thở dài mà nói: « Cậu đã cố ý đi thì chúng tôi cũng chiều ý, lỡ có thế nào thì đành là béo cá cả một lũ thôi. » Nói thế rồi cắm cổ đi liền. Đầu gió đã ngớt, chân mưa còn dài, một tiếng « hồ-khoan » non thu mất sắc, mưa đập ngoài mui, giọt sa lộp-độp, kém gì một khúc đoạn-trường bên tai....

Ốm dở đi xa, giữa đường lại khổ vì sóng gió, nằm khoèo trong khoang, lòng riêng phấp-phỏng, không biết rằng thân mình đã xiêu dạt đến đâu. Cửa bồng đóng kín, giọt mưa từ kẽ cửa bắn vào, các hành trang đều hơi ướt. Gió thổi đã to, nước chảy lại mạnh, hai người lái đò, chèo cả bốn mái, mái chèo đập nước, tiếng nghe sốt ruột váng đầu. Vì thuyền đi chậm lắm, dù có hết sức chèo chống, song cũng chẳng khác gì chín trâu chạy lồng mà một tay kéo ngược. Chàng vừa mệt nhọc, vừa bồn-chồn nóng-nảy. Lắng nghe nước réo quanh thuyền, ngồi không nhân lại giải phiền bằng thơ:

I. — Thân ốm còn mang lấy nợ sầu,
       Tưởng già mà thực đã già đâu!
       Tương-tư chỉ tại đôi hàng chữ,
       Mưa gió sui nên phải giãi-giầu.

II. — Một lá thuyền con mặt sóng thu,
        Nước trôi mây nổi dạ như vò;
        Núi bao nhiêu ngọn sầu bao khố,
        Cửa ngỏ nhờ ai khép hộ cho.

III. — Sóng gió sông ngân khéo bất kỳ,
         Mênh-mang khói nước mất đường đi;
         Giọt mưa tầm-tã trên hồ rộng,
         Như khóc cho đời nỗi biệt-ly.

IV. — Mưa rào đổ xuống mái mui bồng,
         Ngơ ngác non xanh mấy vạn trùng;
         Thuyền chở khách tình thường ngược gió,
         Thừa hơi khấn vái với thần sông.