Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/116

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 114 —

để thưởng đèn xem hội nữa. Lý-Mỗ lúc đó xem đương mải, chàng bèn nói thác là người mệt, rồi chia lối ra về.

Người chàng trông thấy đó, có quả là Lê-nương không? Thưa rằng: chính phải! Nguyên khi nàng được tin chàng yếu, luồng điện trong tim, giật luôn không lúc nào yên! Nay nghe tin chàng đến, biết rằng bệnh đã khỏi, nóng muốn gặp mặt, cho được yên lòng. Biết chắc rằng chàng ra trường tất có người mời đi xem, cho nên mượn tiếng xem đèn, tô son điểm phấn, dắt Bằng-lang ra đi. Nào có thiết gì đèn, chẳng qua chỉ cốt ngóng ý-trung-nhân sao cho đắt được một cái liếc nghiêng thành là đủ thỏa! Lúc chàng thoáng nhìn, chính là lúc nàng đang mong-mỏi. Bóng đèn lẫn bóng người, tia sáng lồng tia mắt, tấm-tình của hai người lúc ấy kể còn nồng-nàn gấp mấy câu thơ cổ: « Xem đèn xem cả khách xem đèn! » Khi chàng về trọ rồi nàng cũng cụt hứng ra về. Được nhìn người ngọc, đủ thỏa tấc vàng, cảnh đẹp đêm lành, thôi để nhường lại cho những khách ham chơi suốt sáng. Canh khuya người mệt, chàng còn chưa ngủ ngay. Khêu đèn cầm bút, tay thảo mấy bài để chép lại tình-hình khi xem hội:

I — Nào phải mua vui phải giải phiền,
      Cũng vì nể bạn phải đua chen;
      Lửa sầu đã đốt buồng gan héo,
      Còn có lòng đâu thưởng hội đèn.

II — Vắng cảnh phồn-hoa lâu cũng quên,
       Bỗng rưng lại đến hội thi đèn;
       Phải đâu muốn gặp người trong ý,
       Cô-độc thân này chịu đã quen.

III — Muôn ngọn đèn hoa thắp sáng choang,
        Vui chơi bao kẻ lúc đêm sương;
        Vang tai đàn sáo vui là thế,
        Mà khúc nào không khúc đoạn-trường!

IV — Đinh-ninh còn nhớ lúc lên đường,
         Dặn đến đầu thu liệu sớm sang;
         Gặp mặt vì đâu nhìn chẳng được,
         Buồn tình càng nghĩ, nghĩ càng thương.