Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/172

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 170 —

chểnh-choảng, khác hẳn với thể cách những bức thư mọi ngày, đủ biết trong khi cầm bút viết can trường rối loạn là thế nào vậy. Thư rằng:

« Anh thật là một người đa tình. Lê-Ảnh này đã được đầm-thấm về tấm tình của anh, dù sống chết vì anh cũng không dám tiếc. Chỉ nghĩ thân mình đã như bông hoa nổi chìm trên mặt sóng, không thể nhờ ngọn gió đông thổi bốc lên cho được nữa, bất-đắc-dĩ mà phải dùng đến chước ấy, mong để đền tấm tình cho anh, và được nguôi chút lòng của tôi hai bên đều lợi, kế ấy chính là hay lắm! Không ngờ vì thế mà đã phải sa lạc vào giữa đám sương mù tối tăm mờ mịt, lúng-túng hầu không có đường lối mà ra. Song còn có một điều có thể tự yên ủy cho mình, là vẫn chắc rằng anh biết lòng cho, vậy nên dù bị oán trách dù phải khó nhọc cũng không dám quản. Nay đọc bức thư của anh làm cho tôi đau lòng vô hạn. Anh nói như thế thì ra anh vẫn chưa biết lòng tôi, vả lòng anh lại chưa từng để tôi vào chỗ nào nữa. Anh nên biết rằng nếu tôi không phải vì anh thì mặc ai lấy vợ, thây kẻ lấy chồng, can-gì đến tôi mà tôi phải làm cái việc đem cành tiếp cây như thế! Chao ôi! Anh với tôi đều vì tình nó làm lầm cả, anh có làm lầm chi tôi mà tôi cũng chưa từng làm lầm chi anh. Nay anh bảo tôi làm lầm anh, tôi còn biết nói làm sao nữa! Tôi lầm anh, tôi không dám lại lầm anh nữa, anh oán tôi, tôi cũng chẳng dám oán anh nào. Nửa năm ân-ái, một giấc chiêm-bao! Chao ôi Hà-lang! Từ đây quyết-tuyệt. Tập thơ « Hồng-lâu ảnh-sự » kính xin trao trả, để rứt mầm tình. Một món tóc xanh, tặng anh lưu làm kỷ-niệm; không phải dám bắt chước Đào-mẫu lưu khách, lại đâu dám học đòi Dương-thị mong yêu, chẳng qua để chém đứt tơ tình, tuyệt hẳn lòng si của tôi mà thôi đó. Tôi thật là con người phụ bạc, phụ sống phụ chết, phụ bạn phụ em; phụ người đã nhiều, phụ mình cũng lắm. Từ nay về sau, kinh Phật sớm khuya, ngồi yên sám-hối, việc đời hay dở, không muốn hỏi han. Mong anh khéo liệu tính toan, Bằnh-lang cũng không dám trọng phiền lắm nữa. Sắc là không, không là sắc, tu trì nên sớm liệu từ đây; duyên hay nợ? nợ hay duyên? đền trả hãy xin chờ kiếp khác. »