Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/173

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 171 —

CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI BỐN
Mực máu

Lệ dài như chuỗi, đèn tối không hoa. Mộng-Hà tiếp được cái tin kinh hãi không ngờ ấy, đau lòng quá độ, nằm ngất người đi. Một lúc mới dần tỉnh lại, ngồi ngây người ra, thần-sắc tiêu tán, lại lấy bức thư xem lại, lòng đau quá không thể chịu được, nước mắt chan chứa, vạt áo ướt đầm; mắt lại trông vào quyển thơ, tựa như xúc cảm, biến sắc đứng dậy, cầm ngay lấy chìa vào ngọn lửa mà đốt, chỉ thoắt mắt đã thành một đống tro tàn; mối lòng phẫn uất, muốn đè nén mà có được đâu, chẳng khác như con thiêu-thân chỉ những muốn đâm đầu vào lửa.

Đốt quyển thơ xong, lại ngồi xuống ghế, giờ lâu nghĩ ngẫm, muốn làm một bức phúc-thư mà trong lòng bối rối không biết viết ra làm sao. Một sự đau đớn dữ-dội đưa đến thốt nhiên, làm cho thần-kinh đều rối loạn hết cả. Lại nghĩ Lê-nương bây giờ đau đớn bức tức chắc còn có phần hơn mình nữa, nếu không mau mà yên-ủy thì không biết lại còn diễn nối ra những tấn bi-kịch thế nào. Độc-giả các ngài! Lê-nương làm thế là nhân cơn phẫn uất nhất thời, kế đó biết chàng thấy thế tất phải đau lòng cũng tự hối là mình làm quá. Vì thế khi chàng khóc than vật-vã chính là lúc nàng ân hận băn-khoăn. Đến như chàng thì việc tự mình gây, không trách nàng mà chỉ tự-trách mình, bỗng không trao một bức thư đau ruột cho nàng, nên khiến nàng tức giận mà làm đến thế này thực không còn mặt mũi nào trông thấy mặt người tri-kỷ. Than ôi! cái tình của hai người mặn nồng là thế, khắn khít là thế, phi đến lúc chết thì không có cái hy-vọng giải-quyết xong được, nay muốn một sớm quyết tuyệt, chẳng qua chỉ tự làm tăng thêm phiền-não đó mà thôi. Mộng-Hà bấy giờ kíp muốn viết một bức thư tạ tội để vuốt giận cho nàng, nhưng lòng rối hơn tơ, ngồi mãi viết không thành một chữ. Chuông đồng-hồ chợt đã đánh « keng » một tiếng, chàng bèn bỏ thư vào phong bì, bọc tóc vào miếng mụn, để ở bên gối, rồi nhịn đau nuốt khổ đi nằm.

Sau khi đi nằm ước hai giờ đồng-hồ mà trằn trọc không sao ngủ được, chàng lại tung chăn mà ngồi lên. Bấy giờ ngọn đèn sắp