Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/175

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 173 —

« Than ôi! Chị tuyệt tôi ư? Chị nỡ tuyệt tôi ư? Tôi còn biết nói thế nào? mà tôi lại sao nên không nói! Tôi không nói thì tấm lòng của tôi không bao giờ tỏ, mối phẫn của chị không bao giờ tan. Chị hiểu lầm ý tôi mà muốn cùng tôi quyết tuyệt, tôi sao được không vạch tỏ tâm tích rồi sau hãy cùng chị tuyệt. Tâm tích đã tỏ, tôi biết chị cũng không còn dong nạp tôi nữa. Thư trước nói khi quá kích, tôi đã biết rồi nhưng bấy giờ tôi cảm về một sự kích-thích rất mạnh, tấm lòng oán phẫn, trừ chị ra thì còn biết cáo tố cùng ai? Tôi không biết rằng ra chị đã chịu nỗi kích-thích cũng như thế rồi, thành ra bức thư của tôi lại càng thêm đau lòng cho chị. Tôi có lỗi lắm! Tôi có lỗi lắm! Thế là tôi đã tuyệt chị trước, lại còn trách gì chị muốn tuyệt tôi dư? Tuy-nhiên, đó là sự vô-tình của tôi chứ thực tôi không có bụng nào tuyệt chị. Tôi không phải là gỗ đá, há lại không biết chị đã vì tôi mà khổ lòng nhọc chí ư? Tôi cảm chị thực đã đến nơi cực-điểm. Chị ơi, chị vốn là người yêu tôi, thương tôi. Chị không yêu tôi, còn ai yêu tôi? Chị không thương tôi, còn ai thương tôi? Nay chị muốn tuyệt tôi, tức là chị giết chết tôi đó, chị nỡ thế ư? Chị đã muốn tôi chết, tôi sao được không chết; nhưng tôi muốn thờ chị mà chết, chứ không muốn tuyệt chị mà chết, Tôi dẫu chết nhưng mong rằng chị vẫn thương tôi. Lời tôi có thế, hận tôi còn dài. Cắn ngón chảy máu, viết nên thư này. Mấy lời hấp-hối, kính xin soi xét.

« Trống canh tư đêm 11 tháng mười một năm Kỷ-dậu (1909), Mộng-Hà cắn máu viết ».

Nàng xem xong lòng đau như cắt, khóc đứt tiếng đi, sự hãi hùng chua xót lúc bấy giờ, cũng giống như khi chàng tiếp được bức thư của nàng vậy. Bể tình bỗng dưng nổi cơn sóng gió, làm cho đã phải tốn biết bao nhiêu giọt lệ sầu. Kỳ thực hai người đều vì cớ hiểu lầm mà nên, muốn được thỏa lòng bức tức một thời, nên phải chịu nỗi thương đau vô hạn, tự mình tác nghiệt, còn trách chi ai! Người ta sống vì tình sẽ chết vì tình, lưới tình chằng chịt, càng gỡ càng vào, nếu dễ-dàng rứt được nhau ra, thì can gì phải đợi đến ngày nay nữa! Mộng-Hà đã nói: « Muốn giải quyết xong điều khó tính, trừ phi thân đến chết thì thôi », câu ấy thật là đúng lắm thay. Còn chưa đến buổi